HỒ SƠ SỐ 113 - Trang 182

XV

Sau khi chia tay Valentine, Gaston de Clameran không phải là dễ dàng

trốn thoát được. Nếu không có lòng tận tâm và kinh nghiệm của lão Menoul
thì chàng không biết làm thế nào mà xuống được tàu để chạy trốn. Sau khi
đã để lại hết đồ nữ trang của mẹ mình cho Valentine, chàng chỉ còn 920
franc. Với số tiền đó, một kẻ phạm tội giết người chạy trốn như chàng không
thể lên tàu thoát ra ngoài được.

Nhưng lão Menoul, một thủy thủ già, là một người biết xoay xở. Trong

khi để Gaston náu mình tại một trang trại ở Camargue, lão Menoul đã đến
Marseille, và sau khi đi khắp các tiệm rượu để hỏi thăm, lão đã biết rằng có
một con tàu ba cột buồm của Mỹ đang đỗ trong vịnh mà thuyền trưởng là
ông Warth, một thủy thủ không có định kiến, sẵn sàng cưu mang một chàng
trai rắn rỏi mà không e ngại gì đến tiền sự của anh ta. Sau khi đi thăm con
tàu và uống một cốc rượu rum với viên thuyền trưởng, lão Menoul quay về
gặp Gaston và bảo chàng:

- Ngài sẽ phải vất vả đấy. Và ngài sẽ phải làm thủy thủ! Hơn nữa, con tàu

này chẳng có vẻ lương thiện chút nào, còn ông chủ của nó thì tỏ ra là một
tên vô lại kiêu kỳ.

- Đành phải chấp nhận vậy, ta đi thôi.
Tài đánh hơi của lão Menoul đã không nhầm. Chỉ cần ngồi trên con tàu

“Tom-Jones” này bốn tám tiếng đồng hồ là Gaston có thể dám chắc rằng số
phận vừa ném chàng vào giữa đám kẻ cướp xấu xa nhất. Nhưng có hề chi.
Giờ đây trên con tàu này chỉ còn thể xác chàng, bởi lẽ linh hồn chàng đã
nằm lại dưới bóng cây mát mẻ của khuôn viên La Verberie bên cạnh nàng
Valentine yêu dấu của chàng.

May thay chàng cũng chẳng có thời gian mà nghĩ đến người yêu nữa.

Nghề thủy thủ vất vả đã làm cho chàng quên đi những nỗi đau tinh thần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.