HỒ SƠ SỐ 113 - Trang 88

VII

Sau chín ngày Prosper Bertomy bị giam kín trong ngục thì một buổi sáng

thứ Năm viên cai ngục đến thông báo cho anh quyết định đình cứu.

Người ta dẫn anh lên phòng lục sự, trả lại cho anh mọi đồ dùng cá nhân.

Sau đó dẫn anh đi qua một hành lang chật hẹp tối tăm. Cánh cửa mở ra rồi
đóng lại sau lưng anh với một tiếng động buồn thảm.

Còn lại một mình anh trên kè đá sông Seine. Anh đã được tự do.
Tự do! Có nghĩa là tòa án không xác định được tội trạng của anh. Tự do!

Có nghĩa là anh được phép đi lại hít thở không khí trong lành, nhưng anh sẽ
thấy mọi cánh cửa đều khép lại trước mặt anh.

Nếu tòa xử trắng án thì có nghĩa là phải phục hồi danh dự cho anh. Nhưng

quyết định đình cứu chỉ làm cho kẻ bị bắt sẽ mãi mãi chịu sự nghi ngờ.
Trong lúc này khi đã được tự do, Prosper mới cảm thấy tình cảnh khủng
khiếp của mình, đến nỗi anh không thể không giận dữ la lên:

- Nhưng mà tôi vô tôi, vô tội!
Nhưng có ích gì? Những người qua đường tưởng anh là một thằng điên.

Sông Seine đây, nó đang chảy ngay dưới chân anh. Anh chợt nghĩ đến ý
định tự tử.

- Không! - anh nói. - Không! Ta không có quyền tự tử. Không, ta không

muốn chết trước khi được phục hồi danh dự.

Biết bao nhiêu lần khi phải ngồi trong xà lim Prosper đã mơ ước đến sự

phục hồi danh dự. Anh đã tự nhủ: “Chà! Giá mà ta được tự do!” Giờ đây, khi
đã được tự do anh mới hiểu được những khó khăn to lớn trong nhiệm vụ của
mình. Đối với tòa án, mỗi một tội phạm cần có một thủ phạm. Từ nay chỉ
khi nào anh bắt được thủ phạm thì anh mới có thể chứng minh được sự vô
tội của mình. Nhưng làm thế nào để tìm ra và bắt được nó?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.