HỒ SƠ TÂM LÝ PHẠM TỘI - Trang 116

Nhắc tới án bằm thây, Hoàng Truyền Quân cơ hồ không thể ức chế mà

nghĩ tới Duẫn Ái Quân, lập tức cúi đầu, chốc lát, lại ngẩng đầu, khóe mắt đã
rưng rưng.

Giọng ông ta run rẩy nói: "Năm đó tôi quá trẻ tuổi, lần đầu tiên làm chủ

nhiệm lớp, không có tinh thần trách nhiệm. Nếu không phải may mắn sớm
báo cáo với nhà trường tin tức Ái Quân mất tích, có lẽ. . ."

Hoàng Truyền Quân hai tay bụm mặt, nước mắt theo khe hở tràn ra. Hàn

Ấn và Khang Tiểu Bắc yên lặng nhìn, mãi đến khi ông ta trút hết xong, Hàn
Ấn đưa tờ giấy ăn.

Hoàng Truyền Quân không nhận lấy giấy ăn trên tay Hàn Ấn, mà dùng

lòng bàn tay mình hung hăng lau mắt vài cái, nghẹn ngào nói: "Nhiều năm
như vậy, tôi cứ mãi hỏi lòng mình: Nếu tôi báo cáo với trường sớm hơn, có
lẽ Ái Quân khi ấy còn chưa chết, vậy có phải cảnh sát các cậu sẽ tìm được
cô bé về? Mỗi ngày tôi đều hỏi, mỗi ngày đều đả kích sâu trong nội tâm
mình, tôi thật sự biết sai rồi, tôi muốn nói với cô bé một tiếng xin lỗi lắm."

Hàn Ấn cho rằng Hoàng Truyền Quân bây giờ có lẽ cũng đã bốn mươi

tuổi đầu, nhưng bề ngoài của ông ta đã lộ vẻ già trước tuổi, tóc gần như bạc
trắng cả, mặt xanh xao, nhưng một người mắc bệnh nặng. Hàn Ấn tin phần
sám hối này của ông ta là chân thành, nhưng cũng không ảnh hưởng đến
việc ông ta trở thành hung thủ giết người.

"Tại sao ly hôn?" Hàn Ấn giọng bình tĩnh hỏi.

Cơ thể Hoàng Truyền Quân run lên, giọng nói mơ hồ: "Việc này có liên

quan gì đến vụ án của các cậu chứ?"

"Có lẽ có, có lẽ không." Hàn Ấn nói.

Vẻ mặt Hoàng Truyền Quân có chút không hài lòng, lạnh mặt nhàn nhạt

nói: "Vợ chê tôi không có tiền đồ, mang con tái giá, chỉ đơn giản vậy thôi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.