HỒ SƠ TÂM LÝ PHẠM TỘI - Trang 182

"Kỳ thật tôi cũng không thân với cô ấy lắm, chỉ gặp nhau vài lần ở hiệu

sách, đều là học sinh đại học Cố Đô, gặp sẽ tán gẫu với nhau vài câu."

"Tập thơ kia nếu không phải anh tặng, làm sao xuất hiện ở nhà anh?"

"Việc này tôi không rõ lắm." Hứa Tam Bì vẻ mặt vô tội, nhưng ánh mắt

mơ hồ lóe ra một tia giảo hoạt, dừng một chút, tiếp theo còn nói, "Tôi là
người quen nhiều bạn bè, năm đó cả ngày đều có một đám người tụ tập ở
chỗ tôi, ra ra vào vào, không biết chính xác là ai làm rơi ở chỗ tôi."

Hàn Ấn gật đầu, rơi vào trầm tư -- Lời Hứa Tam Bì nói ý bên ngoài rõ

ràng là đang ám chỉ "Sự xuất hiện của tập thơ" là có người dàn xếp hãm hại
gã, nhưng gã lại không nói thẳng. Loại cẩn thận với sự việc bất chợt này, có
nghĩa gã quả thật từng nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, nói vậy trong lòng
gã đã nhận định được người kia.

Được rồi, để xem gã sẽ giao ra sự lựa chọn là ai, Hàn Ấn dứt khoát vạch

trần ý đồ của gã, hỏi:

"Anh nghĩ là ai muốn hãm hại anh?"

"Việc này, việc này, nói ra không hay lắm, tôi cũng là đoán mò thôi, nói

không chính xác." Hứa Tam Bì giả vờ chối từ vài câu, ngay sau đó lại
không thể chờ được nói, "Tôi nghĩ có lẽ là Mã Văn Đào. Cậu ta năm đó mở
một quầy sách gần đường Thanh Điểu, rảnh rỗi sẽ sáng tác chút văn học,
hai chúng tôi khi ấy chơi với nhau không tồi, thường xuyên ở chung trao
đổi, cũng thường xuyên qua nhà nhau, tôi từng gặp Duẫn Ái Quân rất nhiều
lần trong hiệu sách của cậu ta."

"Nói vậy cậu ta cũng rất thân với Duẫn Ái Quân?" Hàn Ấn hỏi.

"Đúng, mỗi lần Duẫn Ái Quân đến, Mã Văn Đào đều đặc biệt niềm nở,

chắc là có ý với con gái nhà người ta rồi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.