HỘ TÂM - Trang 297

33

Nhạn Hồi rời khỏi thủy tạ, bất chợt nhớ ra hình như Thiên Diệu không

biết Thủ phủ thành Vĩnh Châu nằm ở đâu.

Nàng vội vã chạy về Vong Ngữ lâu, nhìn thấy Thiên Diệu quả nhiên

đứng ngoài Vong Ngữ lâu chắp tay sau lưng chờ nàng.

Ánh mặt trời chiếu xuống, khiến bóng lưng gầy ốm của hắn trở nên rắn

chắc vững chãi, hay đúng hơn là sau khi tìm được xương rồng, đích thực
hắn đã cao hơn lúc trước rất nhiều…

Khoảnh khắc này, Nhạn Hồi lại nghe thấy tim mình đập “thình thịch

thình thịch” rất đỗi kịch liệt. Nàng lắc đầu, đấm mạnh vào ngực mình:
“Đừng phá, kiềm chế đi.” Nói xong bèn hít mấy hơi thật sâu, bước tới phía
trước, “Nhà Thủ phủ đi bên này, tên mập đó nhát gan, bị ngươi dọa chắc
chạy về nhà rồi…”

Nhạn Hồi đi tới trước mặt Thiên Diệu, quay đầu lại, thấy hắn đang đeo

một chiếc mặt nạ che nửa mặt, nàng ngây người.

Đôi mắt sau tấm mặt nạ khẽ đảo, nhìn Nhạn Hồi, “Với tình cảnh hiện

giờ, thế này chắc tiện nói chuyện với cô hơn.” Thiên Diệu giải thích qua
loa, “Đi thôi.”

Nhạn Hồi lùi lại mấy bước, đưa tay che kín mặt nhưng lại hé ra một khe

hở thật lớn, lộ ra đôi mắt, “Mau tháo mặt nạ xuống, tháo xuống tháo
xuống!”

“…” Thiên Diệu nhẫn nhịn, “Chẳng phải cô nói nhìn thấy mặt ta sẽ…

không ổn sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.