HỘ TÂM - Trang 298

“Vậy ngươi lấy vải đen quấn quanh đầu đi, đeo nửa mặt nạ có che được

gì đâu, ngươi có biết tại sao gọi là Tay ôm đàn che nửa mặt hoa

(*)

không?

Rõ ràng là ngươi đang cố ý dụ dỗ ta!” Nhạn Hồi lẽ thẳng khí hùng, “Ta cho
ngươi biết, ta là người bị bỏ thuốc, ngươi cứ ăn mặc hở hang như vậy nữa,
nếu ta không nhịn được mà làm gì đó với ngươi thì ngươi đừng trách ta.”

(*) Tỳ bà hành, Bạch Cư Dị, Phan Huy Thục dịch.

“…” Thiên Diệu khẽ nghiến răng, hắn bỗng phát hiện, đối diện với Nhạn

Hồi lưu manh, hắn… không tài nào chống đỡ được.

Thiên Diệu thở dài rồi làm theo lời Nhạn Hồi. Sau khi tháo dây sau gáy,

gỡ mặt nạ ra, hắn đảo mắt, mái tóc hơi rối phất phơ trước trán, “Như vậy có
ổn chưa?”

Hắn nhìn Nhạn Hồi, Nhạn Hồi cũng nhìn hắn, không hề cảnh báo trước,

mũi Nhạn Hồi bỗng chảy ra hai vệt máu đỏ.

Lại còn… chảy máu mũi nữa.

Nhạn Hồi lấy tay áo bịt mũi, “Ta đi trước ngươi là được. Ngươi đi theo

ta, cố gắng đừng để ta biết sự tồn tại của ngươi.” Nhạn Hồi một tay bịt mũi,
bước tới phía trước Thiên Diệu, bước chân vừa vội vừa nhanh, tựa như
đang chạy trốn.

“…” Thiên Diệu nhìn theo bóng dáng vội vàng hoảng hốt của nàng, nhất

thời cảm thấy dở khóc dở cười.

Sống bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu hắn biết, khi một nữ nhân yêu ai

đó, phản ứng của cơ thể vừa khoa trương lại vừa… thành thật đến vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.