HỘ TÂM - Trang 118

Nhạn Hồi liếc Tê Vân chân nhân, “Con làm gì mà người cứ thấy con nực

cười mãi vậy?”

“Ngu xuẩn.”

“Người lại nữa rồi phải không? Mắng con khiến người vui hay sao?”

“Không thể hiểu nổi.”

“Rốt cuộc con đã làm gì chứ?”

Thấy Nhạn Hồi bị mắng đến nổi cáu, Xà yêu vội giấu Tê Vân chân nhân

đằng sau, đến khi tầm mắt bị chắn lại, Tê Vân chân nhân cũng không mắng
mỏ nữa. Nhìn thấy Nhạn Hồi có vẻ bực bội, Xà yêu dở khóc dở cười,
“Cũng lạ thật, nàng ấy chưa bao giờ nói chuyện với ai, tại sao cứ thấy cô là
lại mắng.”

“Vậy tức là trách ta sao?” Nhạn Hồi xắn tay áo, “Ngươi tránh ra, để ta

nói chuyện với bà ấy.”

Nàng vừa nói xong, bè gỗ bỗng chạm vào hòn đá bên vách núi, thân bè

khựng lại, Thiên Diệu thờ ơ cất tiếng, “Đến rồi.”

Nàng quay đầu, chỗ này quả nhiên là sơn động bữa trước họ đến.

Bên trong đen kịt, không nhìn rõ thứ gì, nàng đưa tay sờ thử, kết giới vẫn

còn.

Xà yêu cũng đưa tay chạm vào kết giới, hiển nhiên có dùng pháp lực, y

thăm dò kĩ càng, sau đó chau mày, “Kết giới này lợi hại quá.”

Lúc này vì thân hình Xà yêu nghiêng đi, khiến Tê Vân chân nhân đằng

sau nhìn thấy Nhạn Hồi, vậy là bà ta lại lên tiếng: “Ngu muội.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.