HỘ TÂM - Trang 126

Nhạn Hồi ngây người quỳ rất lâu mới nhận ra...

Mẹ nó, nàng bị người ta đâm rồi....

Mùi máu tươi lập tức ngập tràn sơn động kín mít, Nhạn Hồi ôm chặt

ngực mình, nhưng vẫn không thể nào khống chế được máu trong cơ thể
chen nhau trào ra ngoài, thậm chí có thể nghe thấy tiếng máu nhỏ “tí tách tí
tách”.

“Khốn... khốn kiếp.” Nhạn Hồi nghiến răng mắng.

Giọng Thiên Diệu lại rất bình thản: “Ta đã nói đây không phải là một câu

chuyện hay.”

Là tại nàng muốn nghe chứ gì!

“Ngươi không kể... thì thôi. Kể rồi lại muốn... giết người...” Nhạn Hồi

thở dốc mắng, “Rốt cuộc ngươi bị bệnh gì vậy hả?”

“Ta không hề muốn lấy mạng cô.”

Nhạn Hồi cảm thấy câu này của Thiên Diệu nực cười đến mức sắp khiến

nàng cười rụng răng.

Đã hẹn cùng đến sơn động này, vậy mà hắn lại giấu trong người một

thanh kiếm lợi hại như vậy. Nghĩ cũng biết chắc chắn đã âm mưu từ sớm,
việc đã tới chân, hắn đâm người ta một kiếm lạnh thấu tim mà vẫn còn ra vẻ
nghiêm túc nói: “Ta không hề muốn lấy mạng cô...”

Ông nội nó chứ, vậy ngươi đâm vào tim người ta một kiếm này là đang

cướp tiền hay cướp sắc đây?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.