HỘ TÂM - Trang 131


14

Sơn động rung chuyển mỗi lúc mỗi kịch liệt hơn.

Thiên Diệu nhìn Nhạn Hồi, vẻ mặt trầm tĩnh, giọng điệu lạnh lẽo, “Cô

đúng là ngu không thể tả.”

Thấy sắc mặt hắn như vậy, Nhạn Hồi biết mình đã thành công phá hoại

chuyện của hắn, nàng cong môi cười đắc ý, trả lại lời tối qua cho hắn:
“Thấy ngươi không được như ý ta lại thoải mái hơn nhiều.”

Miệng ăn miếng trả miếng, nhưng tay Nhạn Hồi vẫn bấm quyết không hề

chậm trễ.

Tu vi trong cơ thể nàng tuy chưa hồi phục được bao nhiêu, nhưng theo lẽ

thường, thi triển thuật độn thổ chắc vẫn thừa sức.

Nhạn Hồi cười vênh váo vẫy tay với Thiên Diệu: “Tỷ tỷ không chơi với

ngươi nữa, ngươi ở đây tự sinh tự diệt đi nhé.”

Thiên Diệu chẳng nói gì, chỉ sầm mắt nhìn nàng, mặc cho đá trong sơn

động rơi lộp bộp giữa hai người, cũng mặc cho Nhạn Hồi bày ra tư thế vênh
váo khôi hài, hắn chỉ lẳng lặng đứng ở ngoài ba trượng...

Đứng một hồi lâu.

Hắn không nói, Nhạn Hồi cũng không nói, trong động im lặng như tờ...

Mãi đến khi một hòn đá đập lên đầu Nhạn Hồi, dường như đập cho nàng

tỉnh ngộ ra, Nhạn Hồi vô cùng kinh ngạc, thét lên: “Tại sao ta không ra
ngoài được!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.