HỘ TÂM - Trang 132

Thấy nàng như vậy, tâm trạng tệ hại cực độ của Thiên Diệu lại sáng sủa

ra mấy phần.

Hắn khoanh tay, ánh mắt khinh bỉ cười trên nỗi đau của nàng, “Pháp trận

chưa phá, cho dù cô phục hồi pháp thuật thì đã sao?” Cuối câu, giọng hắn
vút cao, đối với một người thường ngày vô cảm, đây chắc là lần đầu tiên
hắn hả hê mỉa mai người khác, “Giờ học ở núi Thần Tinh chẳng dạy dỗ cô
được gì.”

Nghe Thiên Diệu mỉa mai như vậy, Nhạn Hồi tức tối nghiến răng ken

két.

Nàng còn đang định ăn miếng trả miếng, bỗng nhiên, hang động rung lắc

dữ dội, mặt đất tựa như mảnh vải trong tay thiếu nữ giặt lụa, bập bềnh lật
tới đảo lui.

Nhạn Hồi vốn không đứng vững, nàng đưa tay bám vào vách đá bên

cạnh, đang định đứng yên ở đây chờ qua cơn rung chuyển, nhưng Thiên
Diệu bên kia bỗng như liều mình, bất chấp mặt đất rung chuyển đến dường
nào, hắn nhặt thanh kiếm nàng đánh gãy dưới đất, xông thẳng về phía Nhạn
Hồi.

Nhạn Hồi sợ hãi vội rút tay ra đỡ.

“Ngươi còn muốn đâm ta thêm một kiếm nữa sao!” Nhạn Hồi nổi giận

đùng đùng, “Tình huống nào rồi hả! Không nghỉ một lúc được sao!”

“Nếu cô không làm loạn thì đã nghỉ lâu rồi.” Thiên Diệu vừa lạnh lùng

nói ra câu này vừa giơ một tay ra bóp cổ Nhạn Hồi, nhưng nàng đâu có dễ
dàng để hắn bóp cổ mình, vẫn một tay bám lấy vách đá, một chân đá vào
chỗ yếu hại nhất của hắn.

Thiên Diệu xanh mặt, vội vã tránh đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.