HỘ TÂM - Trang 133

Nhạn Hồi cười, “Này, Yêu long ngàn năm cũng sợ chiêu này sao.”

“Không biết xấu hổ!” Thiên Diệu bị dáng vẻ lưu manh của Nhạn Hồi

chọc tức đến mức không tìm ra lời nào khác để mắng nàng. Có lẽ do cơn
giận tích tụ trong lòng, hắn ra tay vừa nhanh vừa hiểm, hai chiêu đã khống
chế được Nhạn Hồi.

Lần này hắn đè Nhạn Hồi lên vách đá, ấn nàng trên trận pháp vẽ ban nãy,

nâng kiếm đâm về phía ngực nàng.

Cũng vào lúc này, đầu Nhạn Hồi lại không thức thời mà hiện lên cảnh

tượng kỳ quái đó, mặt trăng khổng lồ và tuyết trắng chói mắt, còn có bóng
người nâng kiếm kia...

Nhưng nàng đâu phải là người nằm dưới đất! Tại sao phải ngoan ngoãn

bị đâm hết kiếm này tới kiếm khác?

Nàng nợ ai chứ!

Nhạn Hồi từng cho rằng kiếp này ngoài nợ Lăng Tiêu một mạng, nàng

chẳng thiếu nợ ai.

Vậy là trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, thân hình Nhạn Hồi tụt

xuống, đoản kiếm lướt qua vai nàng, cắt rách y phục nàng, “keng” một
tiếng cắm vào vách đá sau lưng.

Nhạn Hồi nghe thấy âm thanh này mà lòng vẫn còn sợ hãi, nếu vừa rồi

nàng ngây ra thêm một chút nữa, đây tuyệt đối là một kiếm thấu tim!

Lúc Yêu long ngàn năm này giết người thật chẳng hề khách sáo!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.