HỘ TÂM - Trang 134

“Đừng động đậy!” Một kiếm không đâm trúng, Thiên Diệu bắt đầu bực

bội.

Nhạn Hồi giận đến bật cười, “Giết gà cũng phải cho nó giãy giụa vài cái

chứ, ta đâu đến mức cầm thú cũng không bằng!” Nói đến chuyện này, Nhạn
Hồi lại bổ sung thêm một câu, “Giết gà nhà ngươi thôi mà ngươi đã mặt
nặng mày nhẹ với ta, còn ngươi giết ta lại không cho ta phản kháng sao!”

Thiên Diệu nhíu chặt mày, “Ta đã nói không muốn lấy mạng cô, chỉ lấy

tim cô thôi!”

“Ha ha ha ha ha ha!” Nhạn Hồi nghe câu này lại ngửa mặt lên trời cười

một tràng, “Vừa rồi ta cũng chỉ muốn đạp đũng quần ngươi thôi chứ đâu
muốn lấy mạng ngươi, tại sao ngươi không cho ta đạp!”

Khóe miệng Thiên Diệu co giật, “Ta không nên phí lời với cô.”

“Nói cứ như ta muốn để ý tới ngươi lắm ấy...”

Lời chưa nói hết, mặt đất dưới chân bỗng như bị lật tung, Nhạn Hồi cảm

thấy trời đất quay cuồng, vẻ mặt Thiên Diệu càng nặng nề, “Không còn thời
gian nữa, dùng máu tim cô mới có thể phá trận.”

“Máu tim phá được trận thì ngươi tự đâm mình đi! Ta đâu có cản!”

Thiên Diệu quả nhiên không phí lời nữa, nhanh chóng ra tay với Nhạn

Hồi trong sơn động vẫn đang rung chuyển kịch liệt này. Nàng cũng vì mạng
quèn của mình mà dốc toàn lực đối kháng với hắn.

Cũng vào lúc này Nhạn Hồi mới phát hiện rằng, thì ra công phu ngoại

gia của Thiên Diệu không chỉ khá hơn nàng một chút, mà bỏ xa nàng đến
tám con đường. Nếu không phải nàng đã khôi phục một chút pháp thuật,
vừa bay vừa nhảy để tránh né, e là đã bị hắn đè dưới người từ lâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.