HỘ TÂM - Trang 136

Máu Nhạn Hồi chảy trên vách đá, xuyên qua khe hở của núi đá, hai tay

Thiên Diệu kết ấn, miệng niệm quyết, ánh sáng trên vách đá bừng lên.

Mặt đất sắp lặng yên vừa nãy lại chấn động kịch liệt.

Nhưng chấn động lần này khác với lần trước, Nhạn Hồi nghe thấy ở nơi

sâu thẳm của sơn động có tiếng những tảng đá khổng lồ đổ sụp, bụi đất
nhanh chóng bay đến từ phía đó. Núi đá trên đầu nứt ra một khe lớn, khe hở
tựa như nối thẳng ra ngoài động, cho dù có hơi hoa mắt chóng mặt, nhưng
Nhạn Hồi cũng cảm giác được gió thổi từ khe nứt vào.

Một tảng đá lớn rơi trước mặt Nhạn Hồi, gió thổi tung tóc nàng.

Nàng biết, sơn động sắp sụp rồi....

Thiên Diệu bên cạnh lại kiên định đứng đó, thân hình không hề động

đậy, để mặc đá vụn trên đầu rơi xuống người mình.

Nếu cứ để hắn tiếp tục niệm, e là nàng sẽ bị chôn sống ở đây!

Nhưng Nhạn Hồi chưa kịp nghĩ nhiều hơn nữa, mặt đất trong sơn động

lại nghiêng ngả, dần dần, cơ hồ bắt đầu dựng đứng lên, tay Nhạn Hồi vừa
ôm ngực cầm máu cho mình, vừa vội vàng bám lấy vách đá bên cạnh để
mình không lăn xuống.

Nhưng lúc này đá bên cạnh Nhạn Hồi đột nhiên lăn xuống hết tảng này

đến tảng khác, bám vào tảng nào thì tảng đó lại rơi, khiến động tác của
Nhạn Hồi trở nên thảm hại và khôi hài, mặt đất nghiêng ngả, Thiên Diệu
đứng ở phía trên nàng từ lúc nào rồi.

Không biết hắn mượn sức mạnh gì, toàn thân phát ra ánh sáng màu máu

hệt như trận pháp trên tường. Cơ hồ như lơ lửng trên không trung, tóc đen
xõa ra mang theo cảm giác mơ hồ vòi vọi trên cao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.