HỘ TÂM - Trang 142

Tình này cảnh này, cho dù người nằm bò trên mình nàng thật sự là ác

quỷ đòi mạng, Nhạn Hồi cũng phải đánh nó tơi tả. Rõ ràng là hiếp người
quá đáng!

Nhạn Hồi nổi giận. Nàng cong gối, dùng hết sức lực toàn thân, thúc gối

thẳng vào đũng quần của người đó không chút lưu tình, kẻ nào đó nằm trên
người nàng bật kêu “hự”, nhưng cũng gồng hết sức mình nhịn đau, lực đạo
không lơi lỏng dù chỉ một chút!

Nhạn Hồi vẫn đang không ngừng giãy giụa, nhưng sức giãy giụa của

nàng dưới hai cánh tay kia nực cười như kiến rung cây.

“Tên yêu quái xui xẻo này! Còn muốn làm gì ta nữa?”

Thiên Diệu không đáp, chỉ im lặng kiên định khống chế Nhạn Hồi. Có

điều bàn tay đang đè lên ngực nàng lại vòng ra phía sau, ôm trọn cơ thể
nàng, sau đó dùng răng cắn áo bị kiếm đâm rách chỗ tim nàng, xé toạc ra, lộ
ra da thịt trắng trẻo mềm mại và vết thương đã cầm máu bên trong.

Tiếng vải bị xé rách vang lên, Nhạn Hồi hít một hơi lạnh, vừa hoảng vừa

giận: “Ngươi làm gì vậy!”

Thiên Diệu vẫn không đáp, áp môi lên da thịt trần trụi của nàng, sau đó

chẳng chút dịu dàng mút cắn vết thương trên ngực nàng.

Bị hắn cắn mạnh, vết thương Nhạn Hồi dùng pháp thuật trị liệu lâu thật

lâu kia lại bắt đầu rách ra, chảy máu.

Nhạn Hồi đau đớn cắn môi, cổ họng không nén được tiếng rên rỉ.

Sau cơn đau đớn là cảm giác máu nóng trong cơ thể bị hút đi từng chút

từng chút. Nhạn Hồi dùng hết sức lực toàn thân giãy giụa, ban nãy trị liệu
cho mình và giằng co với Thiên Diệu đã hao tổn hết chút pháp lực và sức

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.