HỘ TÂM - Trang 146

Thì ra trong mắt Yêu long này, giữ lại mạng cho nàng coi như đã là ân

điển trời ban!

Còn có thể vô sỉ hơn nữa được không, hại người ta mà còn muốn người

ta giúp mình, giọng điệu còn phách lối như vậy nữa chứ…

Nhạn Hồi gật đầu: “Người thân hay bằng hữu của ngươi có từng dạy

ngươi đạo lý, muốn lấy được đồ của người ta, không phải do ngươi quyết
định mà do người ta quyết định không. Nếu không ai dạy ngươi thì hôm nay
để ta dạy.”

Thiên Diệu nhìn đá rơi xuống, vẻ mặt khẽ mất kiên nhẫn, “Muốn nói gì,

đừng phí lời.”

Nhạn Hồi cười lạnh, “Được, ta không phí lời, muốn ta đưa ngươi ra

ngoài cũng được. Nhưng ngươi phải chân thành khấu đầu xin lỗi với ta vì
những hành động trước đó của ngươi, rồi kêu ta ba tiếng Bà cô, con cầu xin
bà, thì ta sẽ đưa ngươi ra.”

Thiên Diệu cũng cười lạnh, “Cô đúng là biết tát nước theo mưa.”

“Cũng đâu tính kế chu đáo được như ngươi.”

Thiên Diệu không chịu, chỉ nói: “Ta đã lấy được đồ ta muốn, có thể giúp

Tê Vân chân nhân khôi phục trí nhớ.”

Nhạn Hồi nghiến răng siết chặt quyền, nhưng biểu hiện phẫn hận này chỉ

dừng trên mặt nàng trong chốc lát, nàng nói như bất chấp tất cả: “Lão tử
mặc kệ.”

Thiên Diệu mãn nguyện khẽ động khóe môi, nhưng Nhạn Hồi lại nói

ngay, “Dù sao ta cũng không còn là người của núi Thần Tinh nữa, sư phụ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.