HỘ TÂM - Trang 155

Nàng đành tự mình lấy y phục thay.

Vết thương trên ngực bị Thiên Diệu cắn nhìn vô cùng đáng sợ, hơn nữa

đụng vào là đau, Nhạn Hồi không vội ra ngoài, xếp bằng dưới đất bắt đầu
tĩnh tọa.

Mãi đến đêm, ánh trăng xuyên qua khung cửa chiếu lên y phục nàng,

người bên ngoài cất lên tiếng than nhẹ nhõm: “Tỉnh rồi.”

Nhạn Hồi mở mắt.

Nàng nắm tay, cảm nhận được khí tức di chuyển khắp toàn thân thì bật

cười, cảm giác thật sự vô cùng sảng khoái. Tuy vết thương ở tim rất nặng,
nhưng nhờ có tu vi, muốn khỏi lại cũng chỉ mất vài tháng.

Nhạn Hồi đứng dậy, phủi phủi tà áo, trên người có thực lực thật yên tâm.

Nàng kiễng chân vui vẻ nhảy nhót một lúc, đang định ra ngoài, nhưng

thấy Tê Vân chân nhân vẫn còn đứng ở cửa sổ, hướng nhìn dường như chưa
từng thay đổi.

Nhạn Hồi nhất thời hiếu kì sáp tới sau lưng bà ta, nom theo ánh mắt bà ta

nhìn về phía xa xa, nhưng ngoài bóng đêm đen kịt thì chẳng thấy được gì.

Nhưng nhìn theo hướng mặt trăng trên trời, Nhạn Hồi bỗng ngây người.

Không ngờ đó lại là hướng của núi Thần Tinh.

Nghĩ kĩ lại, mấy hôm trước Nhạn Hồi gặp Tê Vân chân nhân ở sơn thôn

nhỏ, bà ta cũng đưa mắt nhìn về phương xa, cũng chính là hướng này… Bà
ta đang nhìn gì thế nhỉ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.