HỘ TÂM - Trang 159

Động tác trên tay Xà yêu khựng lại: “Cũng đâu phải chuyện hiếm hoi

gì.” Hắn vừa vò quần áo vừa nói, “Cô cũng biết linh khí của Trung nguyên
dồi dào hơn ở xó xỉnh Tây Nam, mấy năm trước ta và mấy đồng tộc vượt
qua nước Thanh Khâu lén tu hành ở Trung nguyên, bất cẩn bị mấy kẻ tu
tiên phát hiện. Bị truy đuổi suốt dọc đường, ta và đồng tộc lạc nhau, đi lạc
trong vùng núi hoang vu… Là Tê Vân cứu ta.” Tựa như nhớ lại cảnh tượng
lúc đó, vẻ mặt Xà yêu dịu dàng hơn nhiều.

“Lúc đó trên người ta bị thương, bị ép vào đường cùng, thối chí nản lòng

trong bụi cỏ. Tê Vân ngang qua nơi đó, thấy cách ăn mặc của nàng, biết
được khí tức của nàng, ta vô cùng tuyệt vọng, chỉ nghĩ phải bỏ mạng tại
đây, nào ngờ nàng lại chỉ sai đường cho mấy tên đạo sĩ đang truy sát ta.”

Nhạn Hồi nghe vậy khẽ ngạc nhiên.

Mấy năm nay cả giới tu tiên đầy rẫy luận điệu: “Đâu phải dòng họ ta, họ

có chịu yêu thương ta chăng, yêu là kẻ ác, tất phải bị diệt”

(*)

. Tê Vân chân

nhân thân là Chưởng môn một trong ba đại môn phái tu tiên, nhưng lại
“mềm lòng từ bi” với yêu quái sao…

(*) Tả truyện, Thành Công tứ niên.

Không phải Nhạn Hồi chưa từng nghe cách nói này. Nhưng nghĩ kĩ lại,

hầu như trong mỗi hành động truy giết yêu quái xâm nhập Trung nguyên,
Tê Vân chân nhân tuy không phản đối, nhưng đúng là hầu như không hề ra
mặt.

“Lúc đó ta vẫn còn trẻ chưa biết nhiều về thế sự, không biết nàng là ai, vì

từ nhỏ ta đã sống chung với đồng tộc. Khi ấy chỉ nghĩ mình sắp chết rồi,
nhưng người này đã cứu ta, ta bèn kéo áo nàng, nhờ nàng đưa ta đến biên
giới nước Thanh Khâu.” Xà yêu vừa nói vừa bật cười, “Tê Vân thấy vậy
cũng cười ta, một Xà yêu nhỏ nhoi mà to gan thật.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.