HỘ TÂM - Trang 197

“Bị dụ?”

“Hiện giờ ta là người phàm, nhưng lại mang xương rồng, đối với các yêu

quái lén vào Trung nguyên, ta là bữa ngon để chúng nâng cao tu vi.” Hắn
nói nhưng thần sắc không hề hoảng loạn.

“Ngươi cũng tội nghiệp thật… Người tu tiên muốn giết ngươi, ngay cả

yêu quái cũng muốn ăn ngươi.” Nhạn Hồi bên cạnh vừa bắt đầu lấp đất lên
lửa, vừa nói: “Trước khi ngươi tìm được các bộ phận cơ thể khác, phải tìm
một vật che giấu khí tức toàn thân đã, không dễ gì mới tìm được xương
rồng lại dễ dàng đem cho đồng loại ăn.” Nàng đạp lên đất thật mạnh, đến
khi không còn khói mới khom lưng đi về phía con sông nhỏ, “Chắc tới
nhiều lắm nên chim mới sợ bay đi, vết thương của ta vẫn chưa khỏi, ta rút
trước đây. Ngươi bảo trọng nhé.”

Nhạn Hồi xuống sông, người bên cạnh cũng theo nàng xuống sông, trong

tiếng nước xào xạc, nàng nhìn người bên cạnh: “Ngươi đừng theo ta.”

Thiên Diệu như vốn không nghe thấy lời nàng, hắn bắt chước nàng đi

ngược dòng nước mấy bước, sau đó mới gật đầu: “Nước có thể che đi khí
tức, ngược dòng tuy đi hơi chậm, nhưng có thể dụ kẻ theo dõi bơi xuôi
dòng.” Hắn khen, “Đúng là có chút bản lĩnh trốn chạy.”

Nhạn Hồi vừa ngược dòng vừa tức tối đáp trả, “Đã nói đừng theo ta mà.

Xa như vậy chúng cũng tìm được tới đây, lẽ nào nước che được khí tức của
ngươi sao? Không ai cho ngươi biết đừng tùy tiện liên lụy người khác à?
Tránh xa ta một chút đi.”

Thiên Diệu nhìn về phía xa xa, quay đầu hỏi nàng: “Bế khí được bao

lâu?”

Nhạn Hồi vô thức đáp: “Điều tức thì bế khí được một canh giờ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.