HỘ TÂM - Trang 224

Nàng nên mặc kệ hắn.

Nàng càng dây dưa với hắn sẽ càng khó thoát thân.

Trong đầu nàng hiển hiện hình ảnh, Thiên Diệu đột ngột ngã sóng xoài

dưới đất, một yêu quái theo sau nhanh chóng nhào tới, chộp lấy vai hắn.
Thiên Diệu dựa vào sự linh hoạt của cơ thể lăn tròn dưới đất, xoay tay rút
đao của yêu quái đâm vào ngực nó.

Máu của yêu quái nhuộm đầy người nhưng hắn không hề do dự, bò dậy

tiếp tục đi về phía trước.

Đối với một người chỉ có cơ thể con người và sức mạnh của một thiếu

niên, như vậy đã lợi hại lắm rồi. Nhưng lúc này, số yêu quái sau lưng hắn có
dùng mười ngón tay đếm cũng không xuể đang tiến đến gần kề…

Cuối cùng Nhạn Hồi nghiến răng, không nhịn được mắng to: “Mẹ nó!”

Nàng trở mình ngồi dậy, lấy kiếm gỗ đào trang trí treo trên tường khách

điếm, sau đó kéo cửa sổ ra, ngay cả áo ngoài cũng chưa cột chặt đã ngự
kiếm bay thẳng về hướng nàng cảm nhận được nguy hiểm.

Thiên Diệu đang hoảng hốt chạy dưới ánh trăng vằng vặc, hắn chạy rất

nhanh không dám ngừng nghỉ, sắc mặt lẽ ra phải đỏ hồng vì vận động lúc
này lại tái nhợt, sức lực tiêu hao quá nhiều khiến cả miệng hắn đầy mùi máu
tanh.

Dù vậy sắc mặt hắn vẫn không hoảng loạn, trong đầu vẫn đang lý trí

phân tích khả năng trốn thoát khỏi nơi này.

Hắn đã giết yêu quái, trên người nhuốm đầy máu, mùi tanh của máu yêu

quái quá nặng, cho dù hắn chạy nhanh dường nào cũng không bỏ được đám

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.