HỘ TÂM - Trang 284

Nhạn Hồi bày vẻ mặt khổ sở: “Nói thì dễ lắm.” Tuy nàng lầm bầm vậy,

nhưng vẫn chầm chậm buông tay, chịu đựng âm thanh ồn ào và ánh sáng
chói mắt xung quanh, chầm chậm thích ứng với hoàn cảnh.

Cuối cùng nàng cũng nhanh chóng làm được, chẳng bao lâu Nhạn Hồi đã

có thể điều khiển tai mình chỉ nghe những âm thanh nàng muốn nghe một
cách rõ ràng, bỏ qua những tạp âm khác.

Nàng nghiêng đầu thăm dò kĩ lưỡng.

Tiếng cười nhẹ của các cô nương, tiếng ba hoa khoác lác của nam nhân

đều lọt hết vào tai, nhưng không có ai thảo luận chuyện liên quan đến việc
buôn bán yêu quái. Tựa như cả thành Vĩnh Châu không ai biết chuyện này.

Nhạn Hồi chau mày.

Nhưng đúng lúc này, Nhạn Hồi bỗng nghe một giọng nói khá quen từ

ngoài Vong Ngữ lâu truyền vào: “Nhìn thấy thật sao? Cô ấy lại đến đây à?”

Nhạn Hồi nhìn ra cửa, nhác thấy một tên mập mặc cẩm bào tơ lụa, cả

người đầy khí chất thư sinh bước vào Vong Ngữ lâu. Tựa như có một cảm
ứng thần kỳ nào đó, nam nhân mập mạp đưa mắt nhìn lên lầu hai, vừa khéo
tiếp xúc ánh mắt với ánh mắt Nhạn Hồi.

“Haiz, lại thêm một phiền phức…” Nhạn Hồi bất giác lầm bầm.

Thiên Diệu nghe vậy, ngó theo hướng nàng đang nhìn, trông thấy thư

sinh mập mạp đó.

Bước chân người này rất nặng nề, mặc kệ ánh mắt người xung quanh,

bước lên lầu hai đi thẳng tới bên cạnh Nhạn Hồi. Y nhìn nàng: “Nhạn…
Nhạn Hồi.” Tựa như vô cùng kích động, nói năng có hơi không rõ ràng,
cũng tựa như hơi dè dặt, “Cô quay lại rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.