HỘ TÂM - Trang 319

đi, đừng lo cho ta. Ta muốn thả hết Hồ yêu ở đây ra, đưa chúng theo sẽ bị
vướng chân.”

Thiên Diệu nhướng mày, “Cô muốn thả hết bọn chúng à?”

“Tiện tay thôi.”

Nói xong, nàng đi về phía Bạch Hiểu Lộ mấy bước, hét lớn: “Là… là ma

kìa!” Tiếng hét này khiến mọi người vốn đang hoảng hốt lại càng thêm lạnh
người.

Có người hét theo, “Hồn ma Hồ yêu tìm về rồi!”

Nhạn Hồi tát nước theo mưa, “Về đòi mạng chúng ta đó!”

Nhất thời mọi người đại loạn, có người cong chân chạy quáng quàng ra

ngoài.

Nhạn Hồi liếc nhìn Thiên Diệu, nhưng khi nhìn vào đôi mắt đang chăm

chăm nhìn nàng của hắn, cái liếc mắt của Nhạn Hồi liền trở thành liếc mắt
đưa tình.

Thiên Diệu: “…”

Nhạn Hồi sực tỉnh: “…” Nàng ôm mặt, “Đi nhanh đi.”

Bỗng vào lúc này, một luồng gió mát mang theo hơi lạnh thổi tới.

Thiên Diệu đột nhiên biến sắc, thân hình lập tức cứng đờ, chằm chằm

nhìn về phía chân trời. Nhạn Hồi quay đầu nhìn hắn, vẫn chưa biết tại sao
lúc này hắn lại có vẻ mặt ngây ngốc như bị sét đánh, đang định hỏi, bỗng
thấy một pháp trận do thanh quang ngưng tụ từ trên trời giáng xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.