HỘ TÂM - Trang 407

Nhưng vừa yên tâm, Nhạn Hồi liền giật mình nhìn về phía sau Phụng

Thiên Sóc, ấy thế mà hắn lại bật cười: “Nhạn cô nương, đừng nhìn nữa, lẽ
nào ta không hiểu chuyện đến mức ấy, để thủ hạ vào phòng trông thấy cô
sao?” Hắn phe phẩy quạt, “Chẳng qua ta chỉ đến cho cô biết thúc phụ của ta
đã về trời rồi, cô không cần lo lắng nữa.”

Nhạn Hồi thật sự yên tâm.

Chẳng ngờ ngay sau đó nàng lập tức cảm thấy tất cả sức lực đều tan biến,

bụng quặn đau, toàn thân rã rời, trán toát mồ hôi, nàng ôm bụng khuỵu
xuống: “Mẹ nó... Ngài cứu giá thì đến sớm một chút chứ!”

Phụng Thiên Sóc vẫn tươi cười, “Chẳng phải ta tin vào bản lĩnh của

Nhạn cô nương đó sao?” Nói xong, thấy Nhạn Hồi thật lâu vẫn chưa ngẩng
đầu lên, thầm biết nàng thật sự bị thương rất nặng, hắn thu lại thần sắc, cúi
xuống quan sát nàng, “Nhạn cô nương còn tự đi được không?”

Phụng Thiên Sóc không thể cho thuộc hạ đưa Nhạn Hồi đi, tuy bọn họ

đều là thân tín của hắn, nhưng việc nàng xuất hiện ở đây ít người nhìn thấy
thì hơn.

Nhạn Hồi thế mà xua tay, “Ngài đưa người của mình đi đi, coi như

không hề nhìn thấy ta. Ta còn có việc.”

Phụng Thiên Sóc hơi nghi hoặc, đúng lúc này, sau lưng Nhạn Hồi bỗng

truyền tới giọng nói của một người khác: “Cô còn có việc gì nữa?”

Là Thiên Diệu cuối cùng cũng hấp thu toàn bộ sừng rồng vào cơ thể

bước ra, hắn nhìn Nhạn Hồi đang ngồi dưới đất không đứng dậy được, mày
khẽ chau, sau đó bước tới nửa quỳ nửa ngồi bên cạnh nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.