HỘ TÂM - Trang 408

Thấy Thiên Diệu căng thẳng như vậy, Phụng Thiên Sóc bèn cười cười

đứng lên: “Thiên Diệu công tử có thể dìu cô về được, nếu vậy ta cũng
không cần nhọc lòng nữa. Ta đi trước, hai vị đi đường bảo trọng.” Nói xong
hắn thật sự không chút lưu luyến, dứt khoát đi ngay, bên ngoài truyền hắn
cao giọng ra lệnh: “Đem hết những mê hương đã điều chế đi.”

Thiết nghĩ là, Phụng Thiên Sóc cũng không muốn lãng phí mê hương đã

điều chế kia.

Thiên Diệu và Nhạn Hồi cũng không có tâm trạng quan tâm mục đích

của mê hương còn sót lại kia. Dù gì đã không còn sừng rồng nữa, Phụng
Thiên Sóc có muốn chế tạo mê hương cũng không được, cùng lắm hắn chỉ
có thể bán lượng mê hương còn lại mà thôi.

Nhạn Hồi chỉ quan tâm đến bụng mình, ruột và dạ dày nàng có phải đã bị

đòn vừa nãy đánh nát rồi không? Sao lại đau quá vậy...

Thiên Diệu thấy trán Nhạn Hồi toát mồ hôi, hắn khẽ siết chặt quyền, “Bị

thương nặng không?”

“Thì ra ngươi cũng biết ta bị thương à?” Hắn hỏi đến chuyện này lại

khiến Nhạn Hồi nổi cáu, “Hôm nay rốt cuộc ngươi lề mề cái quái gì vậy?”

Trong đầu lướt qua những lời của Tố Ảnh về vảy Hộ Tâm, Thiên Diệu

khẽ cụp mắt, khi lên tiếng lại nói: “Sừng rồng là vật chí linh, cũng như
xương rồng, phải mất một thời gian mới có thể hòa nhập vào cơ thể.”

Đúng rồi, lần trước Thiên Diệu rơi xuống hồ băng một thời gian lâu

không ra, Nhạn Hồi suýt chút tưởng hắn chết mất rồi.

“Ta chỉ tạm thời không thể cử động được thôi, nhưng thần thức vẫn còn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.