HỘ TÂM - Trang 453

Bốn mắt nhìn nhau, một lúc lâu sau, Nhạn Hồi hơi mất tự nhiên dời mắt

đi.

Nàng không nói được cảm giác trong lòng là thế nào, rất gần với cảm

giác lúc mới bắt đầu trúng mê hương, nhưng nghĩ kĩ lại có hơi khác, nhưng
rốt cuộc khác chỗ nào, Nhạn Hồi cũng không nói rõ được.

Nàng hắng giọng: “Ồ, nợ nần giữa chúng ta chắc đã chất đống rồi, muốn

tính cũng không tính rõ được, thôi đừng tính toán nữa. Nhưng ta cũng phải
nói, sau này nếu ngươi phát đạt thì tiền ngươi thiếu ta nhất định phải trả
đó.”

Thiên Diệu nghe vậy cười nhẹ, Nhạn Hồi cũng nghe thấy tiếng cười của

hắn.

“Nhạn Hồi.” Hắn nói, “Nếu đời này của Thiên Diệu có ngày thái bình,

tất cả tài phú của ta sẽ là vật trong túi cô hết.”

Điều mà đời hắn cầu mong, từ rất lâu đã không còn là hai chữ tiền tài kia

nữa.

Nhạn Hồi nghe Thiên Diệu nói vậy, hai mắt trợn trừng, kinh ngạc nhìn

hắn, chỉ nhìn thấy bóng mình trong mắt hắn, chẳng mấy chốc nàng lại dời
mắt đi, dịch sang bên cạnh mấy bước: “Nữ nhân chiếm giữ toàn bộ tiền tài
của ngươi làm của riêng chỉ có thể là thê tử ngươi thôi, ta không phải là
người vì tham tiền tài mà bán rẻ bản thân đâu, ngươi đừng hòng lợi dụng ta,
chút ngân lượng này ngươi cứ trả là được.”

Nói xong nàng phủi phủi tay, phủi hết bụi vừa rồi từ trên Phược Hồn

Mộc dính trên tay. Nhạn Hồi vẫn như bình thường, lơ đãng cợt nhả đi về
phía trước. Tựa như dù biết được chuyện hôm nay, nhưng vẫn không hề ảnh
hưởng gì đến quan hệ giữa nàng và Thiên Diệu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.