HỘ TÂM - Trang 456

Mẹ Nhạn Hồi mất sớm, thật ra không để lại cho nàng quá nhiều hồi ức,

nhưng nàng vẫn còn nhớ cảm giác lúc nhỏ ngồi bên cạnh mẹ, vừa nhìn bà
may áo vừa nghe bà hát ca dao.

Từ đó về sau không có ai dịu dàng bảo vệ Nhạn Hồi như mẹ nữa.

Từ sau khi mẹ mất đi, cha nàng suốt ngày nát rượu, cả ngày chìm đắm

trong cơn say, nàng sống như một đứa trẻ hoang. Cho dù sau đó được Lăng
Tiêu đưa về núi Thần Tinh, nhưng hơi ấm mà mẹ cho nàng vẫn không ai
thay thế được.

Ngồi trước mộ một lúc lâu, Nhạn Hồi phủi phủi mông đứng dậy: “Đi

thôi.”

Thiên Diệu quay đầu nhìn nàng: “Đi đâu?”

Nàng móc túi, bên trong có chìa khóa đang kêu leng keng: “Bái tế cha

mẹ xong rồi, đương nhiên phải lấy tiền công thời gian qua liều mình kiếm
được chứ.”

Trấn Phong Nhai thật ra cũng khá xa quê Nhạn Hồi, nhưng ngự kiếm chỉ

mất nửa ngày đường. Nàng thầm nói dù sao cũng ngự kiếm một lần rồi, thôi
mặc lệ lần hai ba bốn sau đó. Chỉ cần Thiên Diệu đừng nhiều chuyện hỏi
nàng gì đó thì nàng có thể giả ngu giả ngơ đưa hắn theo, dù sao...

Hắn cũng không mang tới vướng bận gì cho nàng.

Ngự kiếm đến được trấn Phong Nhai đã là chiều tối, hai người gần như

rất quen thuộc đường đến khách điếm, tuy chưa ai từng đến trấn này, nhưng
vừa nhìn biển hiệu là có thể thành thạo tìm được một khách điếm, thuê hai
gian phòng vào ở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.