HỘ TÂM - Trang 47

Khi nào lấy được bảo vật là nàng sẽ đi ngay, nên không buồn nói lung

tung với bà lão, chỉ gật đầu ừ một tiếng rồi ra ngoài. Lúc quay đầu đóng
cửa, Nhạn Hồi thấy bà lão đang bò trên giường, vừa sờ chăn vừa đưa mũi
xuống ngửi.

Nhạn Hồi vừa buồn nôn vừa ngượng ngùng, vội đóng cửa đi ngay.

Nàng đột nhiên cảm thấy may mắn vì người bị bắt đến đây không phải là

cô nương nào khác. Ít ra nàng còn có cách thoát thân, nếu là người khác, e
là cả đời sẽ bị chà đạp ở đây.

Ăn cơm xong, A Phúc vác cuốc đi làm việc, đưa Nhạn Hồi theo như đã

hẹn.

Sau khi xác nhận Nhạn Hồi và A Phúc đã làm xong chuyện cần làm, bà

lão rõ ràng yên tâm hơn về Nhạn Hồi rất nhiều, không lo lắng nữa mà để họ
đi cùng nhau. Có lẽ trong mắt Tiêu lão thái, trinh tiết chính là vận mệnh cả
đời của nữ nhân, trao nó cho ai thì mạng của nữ nhân ấy sẽ là của người đó.

Đối với chuyện Xà yêu nhập thân A Phúc, nhất thời Nhạn Hồi không nói

được rốt cuộc là tốt hay xấu.

Sau khi A Phúc cầm cuốc tới ruộng, bèn đưa Nhạn Hồi vòng vèo ra khỏi

thôn.

Nhạn Hồi vẫn luôn chú ý nhớ đường, nhưng đi đến nơi nàng mới phát

hiện, con đường này không phải là đường xuống núi mà thông đến một cái
hồ lớn sau thôn.

Nguồn nước hồ chắc từ con sông hôm đó cuốn nàng từ trên núi xuống.

Nhạn Hồi nhìn A Phúc thạo việc quen đường tìm được một chiếc bè gỗ

bên hồ, sau đó gọi nàng: “Lên đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.