HỘ TÂM - Trang 558

Nhạn Hồi nghe vậy thoáng im lặng, đến khi lên tiếng lại nói sang chuyện

khác: “Sao các người đều biết ta đeo túi thơm Vô Tức vậy?”

“Người của tộc Cửu Vĩ Hồ để tiện hành sự ở Trung Nguyên đều đeo vật

này.”

Nhạn Hồi gật đầu, không nói gì thêm, sau khi căn phòng im lặng một

lúc, Bồ Phương lại bắt đầu kể chuyện tiểu đạo sĩ.

Câu chuyện truyền vào tai trái Nhạn Hồi, rồi chui ra qua tai phải, lòng

thầm suy nghĩ chuyện của mình.

Thời gian ở Thanh Khâu trôi qua cũng nhanh, mỗi ngày Thiên Diệu đều

lo thương nghị với người của tộc Cửu Vĩ Hồ chuyện xông vào Trảm Thiên
trận đêm trăng tròn, bận rộn tối mắt tối mũi. Lúc Nhạn Hồi thức dậy hắn đã
rời khỏi tiểu viện, lúc Nhạn Hồi ngủ hắn vẫn chưa về, bởi vậy mấy hôm nay
họ không gặp nhau lấy một lần.

Nhạn Hồi cũng không để ý, nàng cũng rất vừa lòng với cuộc sống ở đây,

cơm no áo ấm, trên thế gian chắc không còn nơi nào thích hợp để Nhạn Hồi
ăn chực chờ chết như nơi này. Còn Tiên Yêu phân tranh và núi Thần Tinh
đều đã là quá khứ, nàng không muốn nghĩ tới nữa, chờ vết thương trên mặt
lành sẹo, nàng sẽ khép lại quá khứ, lật sang trang mới để viết tiếp chuyện
tương lai của mình.

Chớp mắt đã qua ngày thứ chín, vết thương trên mặt Nhạn Hồi đã kết

vảy khô, nàng cầm gương nhìn trái nhìn phải: “Sau này chờ rụng vảy là
được phải không, chắc chắn không có sẹo chứ?”

Bồ Phương liếc mắt phì cười, đưa cho Nhạn Hồi một chén thuốc đen

ngòm: “Uống chén thuốc này rồi tự xem đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.