HỘ TÂM - Trang 559

Nhạn Hồi nhìn màu chén thuốc, đoán là nhất định rất đắng, lập tức nheo

mắt nói: “Không uống được không?”

“Cô nói thử xem?”

Nhạn Hồi thở dài, cuối cùng vẫn đón lấy chén thuốc, ngửa đầu nốc cạn

một hơi, thuốc đương nhiên vẫn đắng như nàng nghĩ. Nhạn Hồi uống xong
thì nhăn mặt thè lưỡi, Bồ Phương liền nhét một miếng mứt vào miệng nàng.

Vị ngọt lập tức che lấp vị đắng.

Nhạn Hồi ngây người, ngẩng đầu nhìn nàng ta, Bồ Phương kiêu ngạo

nhướng mày: “Bình thường ta cũng đối phó với các tiểu yêu quái không
ngoan như thế này, đừng nghĩ ta đặc biệt tốt với cô nhé.”

Nàng ta nói xong, Nhạn Hồi bỗng cảm thấy vảy sẹo trên má hơi ngứa,

nàng nhìn vào gương, cả vảy sẹo màu nâu rơi xuống lộ ra da thịt nguyên
vẹn như xưa, ngay cả vết tích đậm màu hơn một chút cũng không thấy.

Nhạn Hồi sờ mặt kinh ngạc, đặt gương xuống vội nói với Bồ Phương:

“Ngực ta còn một vết sẹo nữa, cô giúp ta xóa luôn đi.”

“Cô đâu có trả tiền thuốc.” Bồ Phương dọn rương, “Làm việc thiện trị

cho cô xong rồi, ngày mai ta không tới nữa đâu.”

Nhạn Hồi nghe vậy thôi không nhìn gương nữa mà nhìn theo Bồ

Phương, nàng ta xách rương không nói gì thêm, cất bước ra khỏi phòng.

Đêm khuya, trong khu rừng nhỏ tối đen, một bóng người màu đen bước

nhanh trong rừng, đêm nay nhiều mây, mặt trăng thoắt ẩn thoắt hiện sau
đám mây, vừa khéo trở thành vật yểm hộ tốt nhất cho người đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.