HỘ TÂM - Trang 594

Nhạn Hồi không hề do dự, nàng lật tay lại, một thanh chủy thủ xuất hiện

trong lòng bàn tay, nàng không hề nhíu mày, đâm chủy thủ lên ngực mình,
máu tươi theo vết rạch của chủy thủ chảy xuống, nhỏ tí tách lên đốc Trường
Thiên kiếm.

Đốc kiếm bừng lên ánh sáng, sức gió toàn thân cũng càng mãnh liệt hơn,

kéo y phục Nhạn Hồi phát ra tiếng kêu phần phật.

Máu tươi chảy vào trong Trường Thiên kiếm, chẳng bao lâu, vết máu

biến mất, hào quang trên thân Trường Thiên kiếm cũng tối đi. Thiên Diệu
vận động khí tức toàn thân, khiến sức gió chỉ tăng không giảm, Trường
Thiên kiếm bị cắm xuống đất không biết bao nhiêu năm bị Thiên Diệu rút
ra từng chút.

Nhạn Hồi thu lại chủy thủ, ném nó đi, tức tốc cầm máu cho mình, sau đó

không hề chậm trễ quan sát mũi kiếm: “Rời khỏi mặt đất rồi!”

Nàng còn chưa dứt lời, Trường Thiên kiếm đã bị Thiên Diệu rút hẳn ra,

mũi kiếm rời mặt đất, thanh thần kiếm này lập tức mất đi hào quang chói
mắt, biến thành sắt như thường, bị khí tức không ngừng quanh người Thiên
Diệu cuốn lấy, “keng” một tiếng cắm vào vách núi.

Mắt trận đã phá, màu sắc của dung nham bốn phía càng tối hơn mấy

phần, nhiệt độ nóng bức trong động cũng hạ xuống nhiều.

Nhạn Hồi nhìn màu sắc dung nham vui vẻ nói: “Không có pháp thuật

khống chế cũng không nóng nữa, nếu vậy ta cũng có thể niệm Hộ Thân
quyết cùng ngươi xuống dưới tìm gân rồng.”

Sóng gió qua đi, Thiên Diệu lại không vội nhảy vào dung nham, hắn

nhìn Nhạn Hồi ngực còn đang chảy máu. Ánh mắt cụp xuống: “Ta đi là
được...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.