HỘ TÂM - Trang 633

Các tiên nhân của núi Thần Tinh đang bày trận. Ai mở Sát trận trong địa

lao đối với họ đã không còn quan trọng, Yêu long xông lên núi Thần Tinh
cứu phạm nhân, đây mới là chuyện cấp bách nhất họ cần phải xử lý.

Có người hét vang hỏi Thiên Diệu: “Yêu nghiệt phương nào dám lén

xông lên núi Thần Tinh ta?”

Thiên Diệu ngẩng đầu nhìn trời: “Nhạn Hồi, chúng ta phải đi thôi.”

Nhạn Hồi nhắm mắt, Tử Thần có còn hay không nàng rõ ràng hơn ai hết,

tình thế ở đây lòng nàng cũng rõ, phải đi rồi, không thể để Thiên Diệu bỏ
mạng tại nơi này.

Đã đến lúc nàng từ biệt đại sư huynh…

Tựa như có một chiếc rìu sắc bén bổ vào tim, nàng nghiến chặt răng, chặt

đến mức trán nổi gân xanh, sau khi nhẫn nhịn lâu thật lâu nàng mở mắt, đáy
mắt cất chứa sát khí, khàn giọng nói với Thiên Diệu: “Đi.”

Thiên Diệu chẳng chút do dự, toàn thân lóe lên ngọn lửa.

Cổ Nhạn Hồi vẫn còn buộc sợi xích cuối cùng, Thiên Diệu không buồn

nhìn Diệt Hồn Tiên rơi dưới đất, nắm lấy sợi xích, trong tay bùng lên ngọn
lửa hừng hực đốt sợi xích này tan chảy, đứt đoạn.

Chỉ trong tích tắc, khắp người hắn phát ra yêu khí bức người như lúc mới

đến, bay vút lên phía trên.

Ra khỏi địa lao, nhìn các tiên nhân núi Thần Tinh bên dưới, bàn tay níu

chặt áo Thiên Diệu của Nhạn Hồi khẽ siết lại. Thiên Diệu cụp mắt, ôm nàng
xoay người trong không trung, thân hình lơ lửng ở lưng chừng trời, quanh
người mở ra một kết giới yêu khí hình tròn, bao bọc hai người bên trong.
Một tay hắn ôm Nhạn Hồi, đưa yêu lực vào cơ thể nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.