HỘ TÂM - Trang 634

Khí tức ấm nóng dâng lên, trị liệu cổ họng khô rát của nàng, khiến Nhạn

Hồi có thể nói chuyện bình thường trở lại: “Lăng Phi.” Nàng nghiến răng
thốt hai chữ này, rõ ràng giọng nói không lớn, nhưng dường như có thể
truyền khắp hai mươi tám đỉnh của núi Thần Tinh.

Lăng Phi đứng trên vách núi đỉnh Tâm Túc, nghe Nhạn Hồi gọi tên

mình, cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.

Ả nhìn về hướng phát ra âm thanh, lờ mờ nhận ra có một bóng người lấp

loáng lơ lửng trong không trung. Ả biết chắc chắn Nhạn Hồi không trông
thấy mình, cũng biết lúc này Nhạn Hồi không có năng lực làm bất kỳ
chuyện gì nguy hại tới ả, nhưng đáy lòng ả chột dạ bất an, sau khi nghe
Nhạn Hồi gọi thì càng thêm run rẩy.

Cơ thể Nhạn Hồi yếu ớt rã rời, ánh mắt vô hồn, nhưng trong đôi mắt tựa

như có một ngọn lửa đen đang hừng hực cháy: “Món nợ máu ngươi thiếu ta
hôm nay sẽ có một ngày ta bắt ngươi trả lại! Phàm là đệ tử môn hạ của
Lăng Phi, ta gặp ai sẽ giết kẻ đó, phàm là vật Lăng Phi sở hữu, ta thấy vật gì
sẽ hủy vật đó.” Nàng căm hận gằn từng chữ, “Từ nay về sau, Nhạn Hồi ta
và núi Thần Tinh thề không đội trời chung.”

Giọng nói khản đặc tỏa ra sát khí lạnh lẽo khiến toàn bộ các tiên nhân có

mặt đều im lặng.

Nhạn Hồi vừa dứt lời, Thiên Diệu xoay tay, một thanh trường kiếm xuất

hiện bên cạnh hắn.

Có tiên nhân vừa nhìn rõ, lập tức kinh ngạc hét lên: “Là Trường Thiên

kiếm!”

“Yêu long này đã đánh cắp Trường Thiên kiếm của Tam Trùng sơn!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.