HỘ TÂM - Trang 635

Thiên Diệu nhướng mày, vẻ mặt cao ngạo: “Ta vốn không hứng thú với

Thần kiếm của các ngươi, tuy nhiên nếu các ngươi đã hiểu lầm, vậy ta sẽ
tác thành cho hiểu lầm của các ngươi.” Nói xong, lòng bàn tay hắn lóe lên
ngọn lửa, tỏa ra nhiệt độ nóng hơn nham thạch của Tam Trùng sơn, bóp
chặt đốc Trường Thiên kiếm.

Thân kiếm run rẩy như khóc như than.

Đến khi thân kiếm bị nung đỏ hồng thì Thiên Diệu liền ném đi, nó lập

tức nổ tung thành nhiều mảnh vụn trong không trung, vài tiên nhân núi
Thần Tinh không tránh kịp, bị mảnh vụn Trường Thiên kiếm cứa rách áo
rách da.

Các tiên nhân kinh hãi vô cùng, có người hết sức phẫn nộ với sự khiêu

khích của Thiên Diệu, hét lớn, định tiến lên giao chiến.

Thiên Diệu chẳng mảy may để ý, lắc người hóa thành hỏa long lao đi

như cơn gió lốc, bay về phía chân trời, tốc độ nhanh đến mức khiến các tiên
nhân núi Thần Tinh muốn đuổi cũng không đuổi kịp.

Nhạn Hồi nằm bò trên lưng rồng của Thiên Diệu, ngọn lửa trên người

hắn vừa nãy rõ ràng đã nung chảy Trường Thiên kiếm, giờ đây bao bọc
quanh người Nhạn Hồi vậy mà lại không đốt cháy một sợi tóc nào của nàng,
hơn nữa còn ấm áp như một chiếc chăn bông bao bọc nàng bên trong, khiến
cơ thể lạnh lẽo dần dần ấm nóng từng chút. Cảm giác này dịu dàng như tình
cảm mà Thiên Diệu dành cho nàng nhưng chưa bao giờ nói ra.

Nàng nhắm mắt, mặc kệ Thiên Diệu muốn đưa mình đi đâu, mệt mỏi

thiếp đi, không còn sức lực nghĩ tới bất kỳ điều gì nữa.

Khi Nhạn Hồi tỉnh lại không biết đã là ngày thứ mấy, nắng ngoài cửa sổ

chiếu sáng vào phòng, khiến bóng người ngồi bên cạnh nàng có vẻ mơ hồ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.