HỘ TÂM - Trang 70

Đôi mắt đẹp của A Phúc khẽ nhíu: “Cô nghi ngờ là ta à?”

Nhạn Hồi cong mắt cười không hề uy hiếp. Nếu yêu quái trong người A

Phúc mất hết pháp lực không phải do thuật Linh hỏa của nàng tạo thành,
vậy thì pháp lực hắn biến mất nhất định có nguyên nhân khác.

“Ta có nói gì đâu.”

“Không phải ta.” A Phúc cứng nhắc vứt lại một câu, không giải thích gì

thêm mà quay người đi mất.

Nhạn Hồi bĩu môi, lấy bánh bao trong tay nải ra bắt đầu ăn: “Hỏi thôi

mà, làm gì mà nóng nảy vậy.”

Ăn tối xong, Nhạn Hồi cảm thấy ở trong phòng buồn bèn trèo lên nóc

nhà ngắm sao, nhưng hôm nay trăng tròn, mặt trăng quá sáng khiến ánh sao
đầy trời bị lu mờ. Nàng nhìn vầng trăng ở chân trời, bỗng nhiên nhớ lại mặt
trăng to bất thường trong mộng. Nhất thời, tựa như ảo giác, Nhạn Hồi cảm
thấy tim mình như bị thứ gì đó đè nén, ngột ngạt khó thở.

Nàng ngồi dậy, xoa xoa ngực, vừa định về phòng ngủ thì thấy A Phúc

trong phòng bên dưới nghiêng nghiêng ngả ngả đi ra.

Đúng vậy, hắn nghiêng nghiêng ngả ngả cứ như trúng tà…

Yêu quái này mắc bệnh gì vậy…

Nhạn Hồi nhìn thấy hắn loạng choạng chạy vào nhà củi, ôm một bó củi

ra, sau đó lại loạng choạng ra khỏi sân, cả quá trình trông rất khó nhọc,
nhưng hắn làm vô cùng yên tĩnh, cứ như đã thạo việc quen đường.

Nhạn Hồi thầm hiếu kỳ, nhảy xuống mái nhà đi theo hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.