HỘ TÂM - Trang 717

“Tuy ngươi từng nói với ta không cần cảm ơn.” Nàng chăm chú nhìn vào

mắt hắn, trong mắt nàng như đang cất chứa ngàn vạn vì sao, “Nhưng ta
không thể không nói, cảm ơn ngươi có mặt vào những lúc như thế này.”

Đôi mắt Thiên Diệu như cũng có muôn ngàn ánh sao thắp sáng khi nghe

Nhạn Hồi nói như vậy.

Nhạn Hồi phóng khoáng xua xua tay, “Ngươi về đi, ta tắm tiếp đây.”

Nàng bước xuống suối băng, Thiên Diệu như sực tỉnh lại, lặng lẽ xoay
người bỏ đi vào khu rừng sâu thẳm âm u, siết nắm tay…

Thật ra rõ ràng hắn mới là người nên nói câu đó.

Thật cảm ơn ông trời vì đã cho hắn gặp được một người tên Nhạn Hồi.

Thật may mắn vì đã gặp được nàng.

Huyền Ca ở Thanh Khâu rất rảnh rỗi. Buổi tối Nhạn Hồi tới suối băng

tắm, buổi sáng cùng Thiên Diệu nghiên cứu tâm pháp “Yêu phú”, buổi
chiều mỗi ngày thì ăn cơm trò chuyện với Huyền Ca.

Hôm nay hai người đang ngồi ăn cơm, Huyễn Tiểu Yên từ cửa sổ nhảy

vào phòng, vừa nhìn thấy thức ăn mắt nó lập tức sáng lên: “Em cũng muốn
ăn! Cả ngày hôm nay em chưa ăn gì đó!” Nó thò tay chộp lấy thức ăn trên
bàn.

Nhạn Hồi nhướng mày gõ một đũa đánh “bốp” lên tay nó, nàng nhìn vẻ

mặt bị đánh đau sắp phát khóc của Huyễn Tiểu Yên, chẳng chút thương xót,
“Cơm ta chờ cả ngày, mi mà bốc là ta tháo nhẫn của mi ra đó.”

Huyễn Tiểu Yên nghiến răng, uất ức nói: “Em cũng đói cả ngày đâu có

ăn cơm, sắp ngất rồi đây nè.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.