HỘ TÂM - Trang 715


81

Từ biệt Huyền Ca, Nhạn Hồi một mình đến suối băng.

Tối qua Thiên Diệu hóa rồng làm loạn khắp nơi, cây cối gãy đổ, bùn đất

tứ tung, hôm nay mọi thứ xung quanh vẫn bừa bộn như cũ, nhưng nước suối
băng đã trở nên trong vắt, không khác gì thường ngày.

Nhạn Hồi ngồi xổm bên bờ suối, nhìn bóng mình trong nước, trong đầu

lặp đi lặp lại những lời Huyền Ca cho nàng biết ban nãy, tâm trí nàng hỗn
loạn, bất giác đưa tay đập vỡ bóng mình, ngay cả y phục cũng không thèm
cởi mà cắm thẳng đầu xuống suối băng. Lòng suối tương đối lớn, nàng nín
thở gắng sức bơi, khắp nơi toàn là hình bóng Lăng Tiêu lúc dạy nàng tiên
thuật đạo pháp ở núi Thần Tinh khi xưa. Mỗi một mùa xuân hạ thu đông
mười năm qua đều có Lăng Tiêu bên cạnh, Nhạn Hồi cứ thế mải miết bơi,
tựa như muốn vắt kiệt hết sức lực trong người mình.

Tất cả hồi ức của mười năm chầm chậm xoay vần trong đầu nàng tựa

như những hình ảnh trên chiếc lồng đèn kéo quân, nàng nhắm nghiền mắt
để mình chìm xuống đáy suối băng, mãi đến khi cảm giác ngạt thở khiến
ngực đau nhói mới ngoi lên mặt nước, hít một hơi thật dài. Không khí trong
lành đột ngột ập đến khiến tầm nhìn của Nhạn Hồi trở nên mông lung, đầu
nàng nổi trên mặt nước, cơ thể thả lỏng, cả người lềnh bềnh trên mặt suối
băng như một chiếc lá khô.

Tinh tú lấp lánh khắp trời ùa vào mắt nàng, Nhạn Hồi nhắm mắt lại, cố

gắng cho đầu óc trống rỗng, có lẽ quá mệt mỏi, chẳng bao lâu sau thế giới
của nàng trở nên yên tĩnh rồi nhanh chóng chìm vào bóng tối, nàng nhìn
thấy một bóng đen lặng lẽ đứng trước mặt mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.