HỘ TÂM - Trang 78

Nhạn Hồi xem xét hắn: “Cho ta xem vảy hay sừng rồng cũng không

được sao?”

Thiên Diệu nhìn nàng, im lặng không nói.

Thấy thần sắc hắn như vậy, Nhạn Hồi mới nhớ lại chuyện trên người hắn

không có pháp lực.

Nhạn Hồi cũng ngây ra nhìn hắn một hồi, sắc môi hắn vẫn tái nhợt như

cũ, tựa như trong cơ thể hắn vẫn còn đau đớn âm ỉ đang lan tỏa, nhất thời
nỗi sợ hãi của nàng cũng vơi bớt dần.

Cũng đúng, kẻ im lặng ít nói này xưa nay vẫn tuân theo nguyên tắc “Có

thể động thủ thì không động khẩu” mà, nếu hắn có bản lĩnh giết nàng, vậy
thì hôm họ “động phòng” hắn đã ngông cuồng tự đại giết nàng lúc cưỡi lên
người nàng rồi.

Hà tất phải chờ đến hôm nay.

Sau khi cảm xúc sợ hãi rút đi, lòng Nhạn Hồi lại ngập tràn nghi hoặc:

“Chẳng phải rồng nên ngao du thiên hạ, thấy đầu không thấy đuôi sao... Sao
ngươi lại ở nơi quê mùa hoang vu này, còn... biến thành như vậy nữa.”

Ánh mắt Thiên Diệu rơi trên đống lửa: “Hai mươi năm trước, ta gặp đại

kiếp trong đời. Pháp lực mất hết, gần như diệt vong giữa trời đất. Mười năm
trước, gặp được cơ duyên trùng hợp, nhập vào cơ thể thiếu niên thôn dã này.
Được Tiêu lão thái nuôi nấng, sống tạm bợ đến nay.”

Hắn không khai rõ sự tình cụ thể, nhưng mấy câu này đủ để giải quyết

vấn đề của Nhạn Hồi lúc ban nãy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.