HỘ TÂM - Trang 859

Nói vậy viên châu này thật sự rất quan trọng với Tố Ảnh. Vì ngoài ký ức

được cất giữ bên trong, trên thế gian không còn bất kì vết tích nào về tình
yêu giữa bà ta và Tướng quân nữa.

Nhạn Hồi một tay nắm Linh châu, một tay chìa ra trước mặt Tố Ảnh:

“Mắt trận đâu? Thả ta và Thiên Diệu ra ngoài.”

Ánh mắt Tố Ảnh trở nên u tối, không hề có hành động gì, “Cho dù hôm

nay ta thả ngươi ra, ngày sau ngươi cũng không giữ được trái tim, rồi sẽ có
người móc nó ra.”

Nhạn Hồi nhếch môi cười khẩy, “Vậy chờ sau này hãy nói. Hôm nay ta

không muốn nói chuyện này với bà.” Nàng siết lòng bàn tay, chỉ nghe “rắc”
một tiếng, bề mặt Linh châu nứt ra một khe mảnh.

Tố Ảnh lập tức biến sắc, “Ta thả các ngươi đi.”

Nhạn Hồi nghiêm túc bổ sung: “Thả bọn ta đi trước đã.”

Tố Ảnh cụp mắt, “Được.” Bà ta thu tay vào tay áo, Nhạn Hồi im lặng

chờ bà ta giao ra mắt trận, thình lình trong không trung truyền tới tiếng
băng vỡ, tiếp đó là tiếng hét lớn của Thiên Diệu: “Tránh ra!”

Xưa nay Nhạn Hồi và Thiên Diệu rất ăn ý, Thiên Diệu kêu nàng tránh,

nàng bèn nhào sang bên cạnh không cần suy nghĩ, mắt Tố Ảnh hiển hiện vẻ
hung ác, trường kiếm trong tay chém về phía Nhạn Hồi vừa đứng, mặt đất ở
đó cũng có sợi mây đâm ra, nếu Nhạn Hồi không tránh thì đã bị đâm xuyên
qua người.

Lòng Nhạn Hồi rét lạnh, thấy Tố Ảnh vẫn nhìn mình đầy vẻ dữ tợn, nàng

nắm Linh châu trong tay đập mạnh xuống đất: “Đây là điều bà muốn đó.”

Tố Ảnh bàng hoàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.