HỘ TÂM - Trang 983

ngờ nhìn thấy nàng chạy về phía mình. Hay cũng có thể là lúc hắn vô thức
cắn môi nàng trong đêm trăng tròn ở núi Đồng La…

Có mấy ai chịu đựng mười lăm năm nhớ nhung đau khổ, phút giây trùng

phùng, Thiên Diệu phát hiện, thời gian mười lăm năm chờ đợi tựa như
thoáng chốc tuấn mã lướt qua, vốn chẳng là gì cả.

Thời gian mười lăm năm trước đối với hắn như không hề trôi, mãi đến

hôm nay, hắn và nàng tái ngộ, thời gian của hắn mới lại bắt đầu trôi.

“Thiên Diệu.” Nàng nói, “Ta quay về tìm chàng rồi, ta không nuốt lời.”

Phải, đối với hắn, Nhạn Hồi chưa bao giờ nuốt lời.

Hắn vẫn ôm chặt nàng, chặt đến mức cơ hồ siết nàng vào trong cơ thể

mình, vậy mà trong lúc tình cảm dâng trào dạt dào này, hắn lại sợ mình ôm
chặt quá có thể sẽ khiến Nhạn Hồi bị thương, thế nên hắn khẽ buông tay,
song lại không dám buông lòng, cũng không dám ôm nàng chặt hơn.

Nhạn Hồi nhìn ra hắn đang hết sức lúng túng tựa như gà mắc tóc vậy.

Nàng đành đẩy hắn ra một xíu, khi vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt

đang cố kiềm nén vô số cảm xúc của Thiên Diệu, giống như một vực sâu
kéo nàng xuống dưới.

“Thiên Diệu. Chàng nói ta nghe đi.”

Hắn khẽ mím môi.

Nhạn Hồi kéo khóe miệng hắn, “Có phải bao nhiêu năm nay chàng sống

trên cao nên chỉ biết dùng ánh mắt, quên cách nói chuyện?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.