HOA CÚC XANH - Trang 127

vợ tôi không có cả xe bò nữa. Tôi bảo ông ấy, bố ạ, trời tha tội cho bố, thế
này không phải là kinh tế. Hai cái ruộng nó phải liền kề với nhau, cái này ai
cũng phải cảm thấy chứ.”

“Thế với người già anh không cảm thấy gì à?” chánh án gầm lên.

“Nhưng ông ấy muốn bán miếng đất cho Joudal,” bị cáo lắp bắp.

“Vậy là anh giết người chỉ vì tham lam!”

“Không đúng,” VondRáček run rẩy cãi. “Cái này là vì cái đám ruộng!

Nếu mấy mảnh ruộng liền kề với nhau...”

“Anh thấy mình phạm tội chứ?”

“Không?”

“Anh đã giết người già, anh không thấy gì sao?”

“Thì tôi đã nói, đấy là vì ruộng,” VondRáček khùng lên và nức nở.

“Đây không phải là giết người! Trời ơi là trời, ai cũng phải hiểu việc này
chứ! Thưa ông, trong gia đình nó thế! Tôi không thấy mình có tội... Tôi
chưa ăn trộm gì... ông cứ hỏi về VondRáček mà xem... thế mà bây giờ họ
bắt tôi như bắt tên trộm,” VondRáček rên rỉ và nấc lên hối tiếc.

“Không bắt như tên trộm mà bắt tên giết cha,” chánh án buồn bã nói.

“Anh biết chứ, anh VondRáček, tội này đáng phạt tử hình?”

VondRáček hỉ mũi và dài dòng: “Cái này vì mảnh ruộng chứ,” anh ta

buông xuôi; buổi phán xử sau đó tiếp tục: các nhân chứng, trạng sư bào
chữa...

Trong lúc đoàn bồi thẩm vào họp để quyết định về tội của phạm nhân,
chánh án đeo kính lên rồi đăm chiêu nhìn qua cửa sổ phòng làm việc.

“Vụ này tóm lại là vớ vẩn,” một thành viên hội đồng bực tức nói.

“Ngay cả công tố viên cũng không nhiệt tình, trạng sư cũng chả nói mấy...
Tóm lại là một vụ rõ ràng, chả phải nói gì nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.