HOA CÚC XANH - Trang 128

Chánh án khịt mũi. “Một vụ rõ ràng,” ông nói và phẩy tay. “Nhưng

ông nghe này, cái tay ấy nó luôn cảm thấy là nó đúng như ông với tôi ấy.
Tôi có cảm giác như mình xử người đồ tể vì hắn ta giết con bò xử hay con
chuột chũi vì nó đùn đất. Ông ạ, có lúc tôi cảm thấy vụ này không thuộc
thẩm quyền của chúng mình, ông hiểu chứ, không thuộc về quyền hay luật
pháp. Tởm,” ông thở dài và cởi áo choàng. “Tôi phải nghỉ chút. Ông biết
chứ, tôi nghĩ rằng đoàn bồi thẩm sẽ tha bổng nó; vô nghĩa nhỉ, nhưng có thể
họ sẽ tha, vì... Tôi nói với ông nhé: tôi gốc là nông dân; khi người ta nói là
hai mảnh ruộng thuộc về nhau là tôi... nhìn thấy hai mảnh ruộng và tôi cảm
thấy, nếu chúng ta phải xét xử... hai mảnh ruộng theo luật của Thượng đế.
Ông có biết tôi muốn làm điều gì tốt hơn không? Tôi muốn đứng dậy, ngả
mũ và nói: bị cáo VondRáček, nhân danh Thượng đế, vì máu đã chảy và
tiếng kêu oan thấu lên trời, ngươi sẽ phải gieo giống phỉ ốc và tật lê trên hai
mảnh ruộng; và cho đến chết ngươi sẽ chỉ nhìn thấy trước mắt ruộng đất
hoang dại đầy thù hận... Tôi rất muốn biết ông công tố viên sẽ nói gì về
quan điểm này của tôi. Ông đồng nghiệp ạ, có những khi người xử án phải
là Thượng đế; ông biết đấy, chỉ có Người mới có thể quyết định về những
hình phạt khủng khiếp và lớn như vậy - Xử án nhân danh Thượng đế thì
chúng ta không xứng. Gì thế, đoàn bồi thẩm đã thỏa thuận xong rồi à?
Chánh án thở dài chán chường rồi mặc áo choàng. “Thế thì ta vào thôi! Đề
nghị dẫn đoàn bồi thẩm vào phòng xử nào!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.