HOA CÚC XANH - Trang 146

người ông đã gặp, nhớ đến những con người lạ lùng và nhỏ bé, những
người mà ông thường không hiểu và hầu như không khi nào ông nghĩ đến
họ.

Sáng dậy ông đến phòng cảnh sát; mặt ông tai tái và ông luống cuống.

“Thế nào rồi,” người thanh tra cảnh sát hỏi, “ông có nhớ ra ai có thể

căm ghét ông không?”

Ông hội đồng lắc đầu. “Tôi không biết,” ông nói không rõ ràng. “Mà

những người thù ghét tôi thì khối...” Ông phẩy tay bất lực. “Anh biết
không, tôi cũng chẳng biết mình đã làm hại bao nhiêu người nữa. Anh biết
đấy, tôi sẽ không ngồi bên cái cửa sổ ấy nữa. Tôi đến đề nghị anh bỏ qua vụ
này.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.