HOA CÚC XANH - Trang 228

CÁI CHÂN BỊ MẤT

“Khó mà ai tin,” ông Tymich nói, “con người đôi khi chịu đựng được đến
mức nào. Khoan đã, chuyện này xảy ra vào thời Chiến tranh

*

, khi tôi phục

vụ ở Ba mươi nhăm

*

; ở đấy chúng tôi có một người lính trẻ, tên là gì nhỉ,

hình như Dynda hay Otahal hay Peterka, nhưng chúng tôi gọi cậu ấy là
Pepek; nói khác đi là một người rất hiền, nhưng ngây ngô, tới mức mà các
anh có thể khóc được vì thương cậu ấy. Ừ, khi họ bắt chúng tôi đi huấn
luyện thì cậu ấy làm tất cả những gì có thể, cậu ấy chịu đựng như một con
cừu, nhưng khi họ đưa chúng tôi ra mặt trận, lúc bấy giờ ở gần Krakov, họ
chọn cho chúng tôi một vị trí không tốt, chỗ đó bị pháo binh Nga bắn trúng.
Pepek không bị sao, chỉ đứng đó nhìn thôi, nhưng khi cậu ấy đến chỗ một
con ngựa bị rách bụng, con ngựa vẫn còn thở và muốn đứng dậy, thì cậu ấy
tái mét, ném mũ xuống đất và phạm tội làm nhục Hoàng đế

*

, cậu ấy để

súng và ba lô xuống đất rồi chạy về phía sau.

Thời Đại Chiến Thế giới thứ nhất, Tiệp Khắc cũ bấy giờ thuộc về Đế quốc
Áo (Áo-Hung).

Một đơn vị quân đội Hoàng gia Áo.

Hoàng đế Áo.

“Tôi thề là tôi không thể tưởng tượng ra bằng cách nào cậu ta đi năm

trăm kilômét về đến nhà, nhưng một đêm cậu ta gõ cửa nhà mình và nói với
vợ. Mẹ nó ơi, anh đây, anh đã về và sẽ không đi đâu nữa; nhưng nếu họ tìm
thấy anh thì xong đời; anh trốn nghĩa vụ quân sự. Khi hai người đã khóc đủ
với nhau rồi thì cô vợ nói: Pepek ạ, em không nộp anh đâu, em sẽ giấu anh
trong chuồng phân, ở đấy không ai tìm ra anh. Thế là cô ta đào chuồng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.