:::Faulkner, William:::
Hoa Hồng Cho Emily
Doãn Quốc Sĩ và Nguyễn Văn Nha dịch
1.
Khi cô Emily Grierson chết, cả tỉnh chúng tôi đi dự đám tang; đàn ông thì
vì lòng quí mến một thứ gì cổ kính đã sụp đổ; còn đàn bà thì hầu hết là vì
tính hiếu kì muốn dòm ngó phía trong nhà cô, ít ra cũng đã mười năm
không ai được đặt chân tới, trừ ông lão bộc vừa là người đầu bếp, vừa là
người làm vườn.
Đây là một toà nhà bằng gỗ to lớn vuông vắn, trước kia đã có lần sơn trắng.
Toà nhà đó với đường mái cong, với những chóp nhọn hoắt, với những bao
lơn cuốn vòng theo đúng lối kiến trúc thanh kỳ của những năm 70, toạ lạc
tại một khu phố sang trọng nhất nước kia. Nhưng rồi thì những nhà sửa xe,
những nhà máy cán bông lấn dần và xoá mờ ngay cả những danh hiệu cổ
kính của khu phố, chỉ còn trơ lại có nhà cô Emily vẫn ngạo nghễ vươn lên
với dáng suy tàn mà đỏng đảnh giữa đám xe goòng chở bông và những
trạm sơn băng, đúng là một cảnh trướng mắt giữa những cảnh trướng mắt
khác. Và giờ đây, cô Emily đã nối gót theo những đại diện của hai danh
hiệu cổ kính ấy vào nằm trong nghĩa trang dưới bóng tùng vi vu, giữa
những dãy mồ vô danh của các Hợp chủng miền Bắc và Liên Quân miền
Nam đã gục ngã trên chến trường Jefferson.
Lúc sinh thời, cô Emily là một truyền thống, một nghĩa vụ, một lo âu, một
thứ đảm phụ thế truyền vào năm 1894 đè nặng lê cả tỉnh kể từ ngày viên
đại tá thị trưởng Sartoris, người đã ban hành điều luật cấm các phụ nữa da
đen ra phố nếu không quấn tạp dề, đã miễn hẳn mọi khoản thuế cho cô.
Việc xá thuế này được tính từ ngày cha cô qua đời, và có hiệu lực vĩnh