HOA HỒNG CHO EMILY - Trang 4

mảnh nhỏ, vì vậy vẻ mập mạp đó với người khác là khoẻ mạnh nhưng với
cô chỉ là béo bệu mà thôi. Trông cô trương phù lên như một xác chết lâu
ngày ngâm trong vũng nước tù, màu da lờn lợt. Cặp mắt cô chìm lẫn dưới
những nếp nhăn bệu mỡ trông tựa hai mẩu than nhận chìm trên tấm bánh
bột phồng, cặp mắt đưa đẩy lần lượt ngó vào mặt từng người trong khi họ
bày tỏ lý do đến nhà cô.

Cô chẳng buồn mời họ ngồi. Cô cứ đứng sững nơi ngưỡng cửa, im lặng
nghe cho đến khi một người trong bọn họ dứt lời. Lúc đó họ nghe tích tắc
của cái đồng hồ khuất nẻo nơi đầu sợi dây chuyền vàng của cô.

Cô cất giọng khô khan lạnh lẽo:

- Tôi không có thuế má gì phải đóng ở Jefferson cả. Đại tá Sartoris đã giải
thích với tôi như vậy. Có lẽ một người trong bọn các ông có thể tới văn khố
toà thị chính mà tự tìm hiểu.

- Nhưng mà chúng tôi đã làm việc đó rồi. Chúng tôi là nhân viên toà thị
chính mà , thưa cô. Cô không nhận được một giấy báo thuế do ông quận
trưởng ký gửi sao?

- Có, tôi có nhận được giấy - cô ta đáp - có lẽ ông ta tự phong là quận
trưởng... tôi chẳng có thuế gì mà cần phải đóng ở Jefferson cả.

- Không thấy sổ sách nào ghi như vậy cả, cô hiểu cho chúng tôi phải...

Các ông nên đi mà gặp đại tá Sartoris . Tôi chẳng có thuế má gì ở Jefferson

- Nhưng cô Emily này......

- Hãy đi gặp đại tá Sartiris (Đại tá Sartoris đã qua đời gần mười năm rồi).
Tôi chẳng có thể có thuế má gì phải đóng ở đây cả. Chú Tobel! (Người da

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.