HOA HỒNG GIẤY - Trang 1090

Minh Thiên, cái tên này cô sẽ vĩnh viễn khắc ghi tận đáy lòng, chỉ ở

trong đáy lòng mà thôi, không còn gì khác.

Con người không thể vì một lần mất mát mà phủ nhận cả một đời người,

con người có quyền làm cho bản thân mình hạnh phúc, bởi vì giờ phút này,
cô không chỉ thuộc về chính bản thân cô.

Một tia nắng mai rọi vào phòng ngủ, Bạch Nhạn khẽ trở mình. Hơi thở

đều đều bên gối và hơi ấm từ cơ thể nằm sát bên cô dưới lớp chăn đang
nhắc nhở cho cô biết, người đàn ông này trân trọng cô đến nhường nào.

Những cái ôm giữa họ vẫn thân mật như xưa, như thể chưa từng có bốn

tháng trời xa lạ, cô không hề cảm thấy khác lạ hay ngại ngùng, dường như
cơ thể có một hệ thống ghi nhớ độc lập, một khi đã tiếp xúc thì sẽ gợi lại sự
quen thuộc.

Đây là phòng ngủ trước kia của bà Bạch Mộ Mai, ngoài chiếc giường

ngủ đã được đổi thành cỡ lớn hơn, mọi đồ dùng khác đều không thay đổi.
Tối hôm qua lúc cô tắm, anh sợ cô trượt ngã nên cũng ở lại trong phòng
tắm. Cởi quần áo trước mặt anh, để lộ tấm thân trần, cô hơi thẹn thùng
nhưng không hề cảm thấy khó chịu.

Tắm xong, họ lên giường đi ngủ.

Anh ôm chặt cô vào trong lòng, chỉ ôm mà thôi. Chỉ thế thôi anh đã cảm

thấy thỏa mãn rồi. Anh sợ cô vừa tỉnh lại, tâm lý vẫn chưa thể tiếp nhận
được sự thân mật quá mức, anh muốn đợi tới lúc cô tiếp nhận anh một cách
tự nhiên.

Họ trò chuyện hồi lâu. Anh nói về công việc của anh, nói về việc bài trí

căn hộ mới ở Tân Giang. Gỡ được tảng đá đè nặng trong lòng, anh nhanh
chóng chìm vào giấc ngủ, trong giấc mơ cũng mỉm cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.