HOA HỒNG GIẤY - Trang 1093

- Khang Kiếm, em yêu anh!

Dường như đó không phải là một câu tình tự, mà là một lời bảo đảm

trịnh trọng.

Khang Kiếm mỉm cười ôm chặt cô.

Hai ngày cuối tuần, hiếm khi có dịp sếp Khang không phải lo công việc

mà chỉ toàn tâm toàn ý ở bên bà xã. Vì sợ mọi người kinh động chạy tới
quấy rầy thời gian riêng của hai người nên anh chưa báo tin Bạch Nhạn đã
hồi phục với ai.

Hai ngày trôi qua trong bình yên. Anh âm thầm quan sát Bạch Nhạn, khi

đi vào trong sân, nhìn thấy cửa sổ nhà họ Thương, cô chỉ thở dài một tiếng,
trên mặt không hề để lộ ra vẻ khổ sở đau đớn mãnh liệt nào.

Có lẽ trong bốn tháng vừa qua, cùng với việc khép kín thế giới của

chính mình, cô cũng đang cố gắng điều trị vết thương lòng!

Thứ Hai đi làm, buổi sáng có hội nghị về phòng chống bão lụt toàn

huyện được tổ chức tại Trung tâm Hội nghị Huyện ủy, Khang Kiếm là
người phát biểu đầu tiên.

Bà Bạch Mộ Mai gọi điện tới hỏi có cần bà đến trông Bạch Nhạn

không? Khang Kiếm nói không cần. Thật lòng mà nói, anh sợ xảy ra điều
gì ngoài ý muốn, có Bạch Nhạn đi theo, anh vẫn yên tâm hơn.

- Hồi trước em giống một cái cặp tài liệu đi theo anh khắp mọi nơi.

Đi trên đường, nghe anh kể chuyện cô theo anh đi làm, đi công tác, đi

xã giao, mặt Bạch Nhạn đỏ như quả cà chua chín, không đủ can đảm đi về
phía trước.

Rồi cô bỗng nghiêng đầu, hùng hồn nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.