HOA HỒNG GIẤY - Trang 1110

Truyền dịch xong, bà Bạch Mộ Mai thà chết chứ không chịu ở lại bệnh

viện, bà chê mùi thuốc trong bệnh viện khó chịu. Bạch Nhạn khuyên thế
nào cũng không được, bác sĩ bất lực đành kê cho bà một đống thuốc giảm
đau rồi dặn Bạch Nhạn nếu có gì bất thường thì lập tức gọi điện cho ông.

Nghe xong, Bạch Nhạn thấy lòng mình lạnh đi. Cuộc sống của bà Bạch

Mộ Mai giờ đã bước vào giai đoạn đếm từng ngày một, còn có gì bất
thường có thể khiến cô sợ hãi nữa?

Ra khỏi cổng bệnh viện, họ ngẩng đầu lên nhìn mặt trời đang xuống núi.

Ánh chiều tà rực rỡ chói mắt khiến họ nhắm mắt lại theo bản năng.

- Đi cắt tóc với mẹ đi! – Bà Bạch Mộ Mai ngoảnh lại nhìn Bạch Nhạn –

Con cũng đi sửa lại tóc đi, con xem tóc con cứ lửng lơ chẳng ra cái hình
dạng gì, mặt mày thì xám xịt mà cũng không trang điểm. Ê, con đừng trưng
cái bộ mặt ủ dột ấy ra đây được không, mẹ nhìn thấy khó chịu lắm.

- Thì mẹ đừng nhìn nữa. – Bạch Nhạn thở dài. Bà Bạch Mộ Mai quyết

làm đẹp cho đến cùng, thật khiến người khác phải bái phục.

Mặc kệ cô, bà Bạch Mộ Mai vẫy một chiếc xe rồi đưa cô tới thẩm mỹ

viện mà bà thường hay lui tới. Vừa vào của đã có tiếp tân nghênh đón, thợ
cắt tóc quen thuộc đương nhiên cũng chạy vội tới tâng bốc một tràng rất tự
nhiên, nói hai mẹ con họ giống hệt hai chị em.

Nghe vậy, bà Bạch Mộ Mai bèn cười rạng rỡ rồi bàn luận với thợ cắt tóc

về việc nên để kiểu đầu gì cho mùa hè. Bà không lên sân khấu biểu diễn
nữa nên không cần phải kiêng dè quá nhiều. Thợ cắt tóc đề xuất cắt cho bà
kiểu đầu ngắn xinh đẹp như của Audrey Hepburn[1], bà vui vẻ đồng ý.

[1] Audrey Hepburn (1929-1993): nữ diễn viên điện ảnh nổi tiếng người

Mỹ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.