HOA HỒNG GIẤY - Trang 1162

Rốt cuộc bà Lý Tâm Hà vẫn là người học nhiều hiểu rộng, sau giây phút

mừng rỡ ngắn ngủi, bà cẩn thận đẩy Bạch Nhạn ra, nhanh chóng lấy lại
bình tĩnh, mà còn là vô cùng bình tĩnh. Đầu tiên bà đưa tay ra cảm ơn bác
sĩ, sau đó tự mình đẩy xe lăn vào phòng khám, móc ngay điện thoại di động
ra.

- Ông Khang, ông đang ở đâu? Đến rồi à, tốt, xe đang đỗ ở đầu cầu

thang à, được, vậy ông lên đây mau.

Cúp máy rồi, bà mới quay sang nhìn Bạch Nhạn.

Bạch Nhạn ngơ ngẩn, đầu óc quay cuồng vì vui mừng và khó tin, vẻ

nhanh nhẹn hoạt bát, thông minh tinh nghịch ngày thường hoàn toàn biến
mất, nước mắt lau thế nào cũng không hết, dường như cô đang bồng bềnh
trên mây…

Thực ra cô chỉ mới hai mươi lăm tuổi, có bầu cũng không phải là

chuyện hiếm lạ gì; thực ra là phụ nữ, chỉ cần muốn là đều có thể sinh con,
cũng chẳng phải bản lĩnh lớn lao gì. Nhưng trong lòng cô bỗng ngổn ngang
trăm mối, tâm trạng thật khó tả. Cô cảm thấy như máu huyết toàn thân đang
sôi lên, chảy ngược chảy xuôi, một cảm giác phấn khích không tài nào kìm
nén được.

Trên đời này, cô không cha không mẹ, chưa từng được biết thế nào là

một gia đình ấm cúng. Đúng thế, sếp Khang rất yêu cô, nhưng ngôi nhà
không có con cái thì không phải là một mái nhà hoàn chỉnh, cùng lắm
người khác chỉ cảm thấy họ là một cặp tình nhân sống chung mà thôi.

Bây giờ thì khác, họ đã có kết tinh của tình yêu, cô được làm mẹ, anh

được làm bố, một sinh mệnh nhỏ bé như một thân cây đang bén mầm trong
bụng cô, đợi cô dang tay yêu thương và che chở. Bạch Nhạn bỗng cảm thấy
trong mình có một sức mạnh cực lớn, khiến cô có được sự kiên cường chưa
từng có, cũng khiến cuộc đời cô trọn vẹn hơn bao giờ hết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.