HOA HỒNG GIẤY - Trang 117

Bạch Nhạn ngồi trên xe buýt, đăm đăm nhìn cảnh phố phường rực rỡ

bên ngoài. Thực ra chuyến xe này không đi về phía tiểu khu nhà cô, cô thấy
có xe liền bước lên. Nhưng cũng chẳng sao, ngồi nhầm xe thì quay lại vẫn
có thể về nhà.

Nếu như bước sai một bước trên con đường đời, quay đầu một cái, có

thể cũng vẫn đi tới đích được không?

Từ khi hiểu sự đời, cô đã cẩn thận lại càng cẩn thận, đã thận trọng lại

càng thận trọng, chỉ sợ bất cẩn đi sai đường. Đến giờ, tất cả đều nằm trong
kế hoạch của cô. Nhưng kế hoạch làm sao theo kịp với sự biến hóa chứ?

Bạch Nhạn lấy điện thoại ra xem, không có cuộc gọi đến nào. Cô bật

cười, xuống xe, vẫy một chiếc taxi, nói địa điểm của tiểu khu cho tài xế.
Bác tài là một phụ nữ trung niên, liếc cô một cái, cười nói:

- Cô à, nơi đó không gần đâu. Môi trường rất tốt, nhưng sinh hoạt không

tiện, muốn đi chợ phải ngồi mấy chặng xe đấy.

Bạch Nhạn ngây người, về vấn đề cơm nước vẫn chưa suy tính kĩ.

Trước đây, cô đều ăn ở nhà ăn của bệnh viện, Khang Kiếm cũng vậy. Bây
giờ có nhà rồi, không thể tùy tiện được nữa. Nghĩ vậy lại nhớ tới cái tủ lạnh
chẳng có gì. Lúc đi qua siêu thị Tô Quả, cô bảo bác tài dừng xe, đi vào mua
mấy bó rau, rồi mua thêm một ít thực phẩm đông lạnh.

Xe dừng ở dưới lầu, Bạch Nhạn ngẩng đầu lên, thấy cửa sổ phòng làm

việc hắt ra ánh đèn ấm cúng, trong lòng ấm áp kỳ lạ. Tại sao thi sĩ văn nhân
cứ thích miêu tả ánh đèn ám áp trong đêm tối. Phía sau ngọn đèn đó, là một
người đang đợi mình, một gia đình ấm cúng, một cảm giác trở về nhà mãnh
liệt…

Bạch Nhạn cười cười, nhanh nhẹn bước lên lầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.