- Tính theo âm lịch thì sắp đến giao thừa rồi, haizzz, lại không được ăn
Tết với bố mẹ. Đợi diễn tập kết thúc, tôi nhất định phải xin nghỉ phép cho
đã. Minh Thiên, cậu vừa mới nghỉ phép, cậu hạnh phúc hơn tôi nhiều, ba
năm rồi tôi chưa về nhà đấy.
Anh gấp quyển nhật ký lại, mỉm cười:
- Nghỉ bao nhiêu cũng chẳng đủ, vừa về đến doanh trại tôi đã lại nhớ
nhà rồi.
Phùng Minh Hải thở ra một vòng tròn khói đẹp đẽ, thò đầu sang hỏi với
vẻ thần bí:
- Ở quê cậu có người mình thích hả?
Anh chỉ cười không đáp, ánh mắt dịu dàng.
Trước khi anh tới Nga, Lãnh Phong gọi điện nói buổi tối Tiểu Nhạn gặp
trộm và bị thương ở tay, anh ấy quyết định sẽ ở cùng với Bạch Nhạn. Anh
nghe ra được, Lãnh Phong thích Bạch Nhạn.
Thật chẳng dám tin, người đàn ông lạnh lùng như Lãnh Phong, một khi
đã động lòng cũng sẽ lại cố chấp. Có lẽ khi anh còn đang đi học, nghe anh
kể về Bạch Nhạn, Lãnh Phong đã thích cô rồi, vì thế anh ấy mới đến Tân
Giang làm việc.
Thảo nào người ta đều nói, nam nữ khi yêu, IQ đều rất thấp.
Tiểu Nhạn đáng để Lãnh Phong trở nên ngốc nghếch như vậy, anh
không ghen tị, miễn sao Bạch Nhạn có được hạnh phúc.
Anh chỉ ngưỡng mộ.
Nhưng Tiểu Nhạn hình như không hề rung động trước Lãnh Phong.